Cún Con! Ánh Sáng [...] – Chương 3

: 3

5

Đợi tôi trùng sinh.

Tôi nhất định phải viết một cuốn sách, đặt tên là:

"Cách đối phó với tính xấu của Thiệu Từ Lễ và chọc chết "

Thiệu Từ Lễ có cả một đội ngũ thư ký.

Không chỉ mình tôi, nên cứ thế, tôi trở thành người lười biếng nhất trong số đó.

Anh bảo tôi tìm tài liệu.

Tôi có thể ngủ trong phòng tài liệu từ sáng đến tối.

Không phải tôi quá, ngủ là việc hạnh phúc nhất trên đời, vì ngủ có thể khiến người ta quên hết mọi thứ.

Bạn biết không, quên hết mọi thứ.

Lần này khi tôi tỉnh dậy, ánh hoàng hôn le lói chiếu qua cửa kính.

Ngồi dậy, áo khoác trượt khỏi lưng.

Mùi xà phòng.

Tổng tài khác thì toàn mùi nước hoa Cologne.

Còn , chỉ toàn mùi xà phòng.

Thiệu Từ Lễ ngồi bên cạnh tôi, cầm một cuốn sách nào đó đang đọc.

Ánh hoàng hôn hắt lên sườn mặt , trông thật đẹp.

Hồi trẻ tôi cũng thế, bị vẻ ngoài vô của lừa gạt.

Người đàn ông khép sách lại, lặng lẽ tôi.

"Tỉnh rồi? Đi thôi."

Anh nắm tay tôi đi.

Tôi hỏi đi đâu, không trả lời.

Dù sao... cũng chẳng sao.

Chắc lại đang nghĩ cách hành hạ tôi.

6

Kết quả là đến quán bar, hơn nữa giữa chừng ta còn biến mất.

Tôi dẫn đến một phòng riêng.

Trên ghế sofa có để sẵn một bộ quần áo.

Bảo là Thiệu tổng dặn tôi thay vào.

Đó là một chiếc váy liền thân màu trắng tinh, trông chẳng có gì đặc biệt, thậm chí còn hơi bảo thủ.

Tôi thay đồ xong, ngồi trên sofa chờ.

Suốt khoảng thời gian đó chẳng có ai đến, máy nghe nhạc cũng không dùng , tôi nằm trên sofa, dần dần buồn ngủ.

Cho đến khi bị ai đó lay tỉnh, rồi cổ tay bị trói lại một cách thô bạo.

Buồn thật.

"Này, nhẹ tay chút."

"Tôi có định chạy đâu, trói tôi gì?"

Người trói tôi, tôi không quen biết.

Nhìn bộ dạng ta, hình như cũng là nhân viên phục vụ ở đây.

Dọc đường ta cứ lôi tôi đi, những lời tôi lải nhải với ta như gió thoảng bên tai.

Cuối cùng, ta dẫn tôi đến cửa một phòng bao.

Rồi đẩy mạnh tôi vào trong.

...

Tôi loạng choạng, ngẩng đầu lên.

Căn phòng khá tối.

Tôi chỉ thấy rõ Thiệu Từ Lễ.

Anh ta ngồi ở vị trí chủ tọa, dựa vào sofa, mái tóc lòa xòa trên trán.

Tôi ngón tay ta lượn theo mép ly, khẽ vuốt ve.

Tôi biết, ta đang thăm dò, thăm dò giới hạn chịu đựng của tôi.

Thái độ thờ ơ của tôi, đôi khi, luôn khiến ta nổi giận.

Dưới ánh đèn lập lòe, lờ mờ.

Tôi nghe thấy ta gằn từng chữ, khẽ với tôi...

"Bò lại đây, chó con."

7

Trong huống này, tôi nên gì đây?

Ánh đèn trong phòng bao lờ mờ, cuối cùng, ánh mắt tôi dừng lại trên khuôn mặt người đàn ông.

Anh ta hơi ngẩng cằm, trong mắt ánh lên vẻ thích thú.

Tôi xắn tay áo, kéo váy lên, từ từ cúi người...

Thật ra, những thứ này, đối với tôi mà chẳng là gì cả.

Trong gia đình trước đây, tôi đã phải trải qua những chuyện còn kinh khủng hơn thế này nhiều.

Tôn nghiêm của tôi, sớm đã chẳng còn.

Nực là, kẻ cướp đi tôn nghiêm của tôi không phải Thiệu Từ Lễ, mà chính là bản thân tôi.

Tôi đã sớm...

Cổ tay đột nhiên bị người ta nắm chặt, đầu gối chưa kịp chạm đất.

Tôi không hiểu, tại sao tôi nghe lời ta rồi mà người tức giận lại chính là ta.

Anh ta bóp cằm tôi, khiến tôi hơi đau.

Tôi ta chằm chằm, ta gần như nghiến răng.

"Đôi khi cún con quá ngoan cũng sẽ bị chủ nhân ghét bỏ, biết không?"

"Còn nữa, sau này người khác bảo quỳ, không quỳ."

Tôi ta một hồi lâu.

Sau đó, dùng cằm chỉ vào mảnh giấy vụn dưới chân.

"Thiệu tổng, tôi chỉ muốn cúi xuống nhặt rác thôi..."

"..."

Tôi thật sự không quan tâm quỳ hay không.

Nhưng tôi vừa rồi muốn nhặt rác cũng là thật.

Mảnh giấy vụn nằm ngay dưới chân tôi, cũng không biết là kẻ vô ý thức nào vứt ở đây.

Bảo vệ môi trường, ai ai cũng có trách nhiệm.

Tôi và ta im lặng nhau.

Đột nhiên, ánh mắt ta rơi xuống cánh tay tôi.

Rồi đưa tay ra, vén tay áo tôi lên một chút.

Những vết sẹo đỏ liền đập vào mắt.

...

Tôi theo bản năng đưa tay che đi, lại bị ta mạnh mẽ giữ chặt tay lại.

Những vết thương mới cũ chồng chéo, những vết sẹo lồi lõm như minh chứng cho những gì tôi đã phải trải qua.

Vết thương này là do ai ra, tôi và ta đều rõ trong lòng.

Chính là kẻ đã bán tôi cho ta, rồi lại bị ta tống vào tù.

Ba ba tốt của tôi.

Anh cụp mắt chằm chằm vào chỗ đó, tay muốn chạm vào, lại dừng lại.

"Thiệu Từ Lễ, đừng giả vờ bộ dạng kinh ngạc nữa không?"

"Những vết thương này không phải là đã có từ khi tôi ở bên rồi sao?"

"Anh trốn cái gì? Muốn thì đi, cho ."

Ta xắn tay áo lên đưa đến trước mặt ta.

Anh ta lại quay mặt đi.

À, đúng thật.

Những vết sẹo chằng chịt này.

Có vài vết, đúng là quá xấu xí.

Tôi thất vọng buông tay áo xuống, lại bất ngờ bị ôm chặt vào lòng.

Người đàn ông đưa tay che mắt tôi lại.

Bên tai, là những lời lộn xộn của ta.

"Đừng loạn."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...