: 10
Tôi thậm chí có thể cảm nhận bàn tay nắm chuôi dao của người phụ nữ đang run rẩy.
Rõ ràng là, trong cuộc đàm phán này, kẻ điên rồ hơn đang chiếm ưu thế.
Kẻ điên rồ hơn chính là Thiệu Từ Lễ.
Người phụ nữ đã không còn khí thế như lúc trước.
"Tôi muốn bảo lãnh Lục Hòa Trung ra."
Lục Hòa Trung chính là bố tôi, tính ra thì hôm nay là ngày ông ta bị tử hình.
Chẳng trách người phụ nữ này lại chọn bắt cóc tôi vào đúng ngày hôm nay.
Nhưng mà, bà ta không phải nên hận Lục Hòa Trung thấu xương sao?
Rõ ràng, Thiệu Từ Lễ cũng có chung thắc mắc với tôi.
"Lục Hòa Trung? Hôm nay ông ta phải thi hành án tử hình rồi."
"Tôi khác ông ta, tôi không phải loại tội phạm coi thường pháp luật."
Câu này càng khiến người phụ nữ kích hơn.
"Vậy thì hãy phạm pháp một lần đi! Cứu Lục Hòa Trung ra! Tôi sẽ thả vợ !"
Cứu.
Từ này thật thâm thúy.
Điều này chứng tỏ người phụ nữ không phải muốn đưa Lục Hòa Trung ra ngoài để tự mình hành hạ, mà là thực sự muốn trả lại tự do cho ông ta.
Người đàn ông này, thế mà lại là kẻ cầm thú đã dan díu với con bà ta.
Giữa những tiếng nấc nghẹn ngào, người phụ nữ khẽ.
"Lần trước, tôi lén lút đi gặp ông ta."
"Ông ta với tôi, chỉ cần cứu ông ta ra, ông ta sẽ nghe lời tôi."
"Sau này, sẽ chỉ mình tôi..."
"..."
Cả tôi và Thiệu Từ Lễ đều kinh ngạc.
Đây là kiểu não đương thượng thừa gì ? Trong nhà tôi còn có ai bình thường không?!
"Không phải chứ! Bà có biết Lục Hòa Trung là loại súc sinh gì không?"
“Ông ta căn bản chưa từng bà, sau này cũng không thể nào bà, bà đang nghĩ gì ?”
Nào ngờ câu này lại khiến bà ta càng thêm phẫn nộ.
“Mày, con quái vật này! Mày có tư cách gì tao?”
“Cho dù có người mày thì sao chứ? Điều đó cũng chẳng thể thay đổi sự thật mày là con của cha và con ruột!”
Quái vật.
Hình như mỗi khi từ này thốt ra, nó luôn có thể đâm thẳng vào dây thần kinh nhạy cảm của tôi.
Tôi hơi choáng váng, rồi nghe thấy giọng của Thiệu Từ Lễ cách đó không xa.
“Dù ấy có là quái vật hay không thì tôi vẫn sẽ ấy.”
“Huống hồ ấy không phải, chưa bao giờ là như .”
……?
Người phụ nữ khẩy một tiếng, tỏ vẻ không quan tâm.
“Hả? Mày đang cái gì…”
“Lần này tôi đi công tác, cũng là để đến cơ quan giám định chuyên nghiệp lấy báo cáo.”
“Lục Hòa Trung là tử tù, quả thực tốn không ít thời gian mới lấy DNA của ông ta, sau đó tôi đã so sánh DNA của ông ta với DNA tìm trên thi thể của chị Nguyễn Nguyễn, người đã tự sát.”
“Kết quả cho thấy…”
“Hai người họ không có quan hệ cha con.”
Câu này giống như tiếng sét giữa trời quang, giáng thẳng xuống người phụ nữ bên cạnh tôi.
Người đàn ông dựa vào bàn nhướng mày.
“Xem ra, Trịnh nữ sĩ, trước kia sống khá phóng khoáng nhỉ?”
“Tình của , liệu có đủ sức để cứu Lục Hòa Trung ra không?”
Người phụ nữ loạng choạng, miệng không ngừng lẩm bẩm tại sao lại như .
Bà ta đột nhiên kích , cầm dao kề trên cổ tôi lắc lung tung.
Cũng chỉ trong khoảnh khắc ấy...
Một viên đạn bắn trúng ngay vào vai phải của bà ta.
Bà ta kêu lên đau đớn, ngã xuống đất.
Cảnh sát vũ trang cầm súng cửa xông vào, bao vây chúng tôi.
……
Tôi chằm chằm vào ánh đèn cảnh sát đầy màu sắc đang dần sáng lên ngoài cửa sổ.
Tiếng còi xe inh ỏi như xé toạc cả thế giới u ám.
Liệu ánh sáng đã thực sự xuất hiện chưa?
Nhưng cả một vùng ký ức tan vỡ, loang lổ vết máu, lại ập về phía tôi.
Tôi loạng choạng đứng dậy, đi về phía người đàn ông vừa rồi còn đứng vững, giờ đã ôm tay quỳ trên mặt đất.
Từ bao giờ mà máu của ấy đã chảy nhiều đến .
Tôi ôm chầm lấy .
Anh đưa tay lên, xoa đầu tôi.
16
"Em quyết định sẽ mạnh mẽ hơn, không buông xuôi nữa."
Trong hành lang bệnh viện, tôi khẽ chạm vào bàn tay đã băng bó của .
Hôm nay bệnh viện khá đông, vết thương của , sao nhỉ, cũng không cần nằm viện.
Nhưng ghế ngồi lại kín hết chỗ.
Nên bây giờ tôi đang ngồi xổm trước mặt .
Anh hưởng thụ xoa xoa đầu tôi.
Tôi một cái.
"Haiz, Nguyễn Nguyễn à."
Những ngón tay không hề yên phận, thuận thế nắm lấy cổ tay tôi, vuốt ve.
"Sau này đã nghĩ rất nhiều, thật ra không quan tâm em có quên hay không."
"Nếu em muốn chìm đắm trong thế giới của riêng mình, cứ việc chìm đắm."
"Không có gì quan trọng hơn việc em thoải mái."
……
Anh ấy tìm thấy đầu ngón tay tôi, rồi mười ngón đan vào nhau.
“Anh không sợ gì cả.”
“Công ty là do dựng nên, có thể cho nổ tung nó để bắn pháo hoa cho em chơi cũng .”
“Nhưng mà, lần đó bác sĩ tâm lý của em với rằng…”
“Tuy rằng sau khi tiếp nhận nhiều lần MECT, trạng thái của em đã ổn định hơn, ham muốn sống của em lại giảm sút rất nhiều.”
“Anh chỉ có thể không ngừng kích thích em, thử thách giới hạn của em.”
“Anh rất sợ, rất sợ em sẽ ra đi một cách không rõ ràng.”
“Nếu có một ngày em thật sự không chịu đựng nổi nữa, nếu có một ngày em thật sự không sống tiếp nữa…”
“Hãy cho biết trước không? Ít nhất…”
“Anh muốn lời tạm biệt với em.”
……
Tuy rằng rất sợ, càng không muốn để em sống trong đau khổ.
Ngày đó, ấy ôm tôi, lẩm bẩm chính là câu này.
Thực ra tôi và Thiệu Từ Lễ, đều không phải là những người hoàn chỉnh.
Nhưng ít ra, những người không hoàn chỉnh, lại chỉ có thể dung hòa vào cơ thể của một người không hoàn chỉnh khác.
Hành lang bệnh viện luôn có người qua lại vội vã,
Tôi cảm nhận hơi ấm từ đầu ngón tay ấy truyền sang.
“Thiệu Từ Lễ.”
“Nếu em lại quên một lần nữa thì phải sao?”
“Thì có sao đâu?”
Anh ấy , xoa đầu tôi.
“Những gì em không nhớ , sẽ giúp em nhớ.”
17
“Nhưng mà gọi em là cún con gì đó, hoàn toàn là xuất phát từ sở thích của thôi đúng không Thiệu Từ Lễ?!”
“A, cái đó mà, chẳng phải đã là để kích thích ham muốn sống của em sao...”
“Không tin.”
“Hửm? Vậy em muốn gì?”
“Vậy thì cũng cún con của em một lần đi, thế nào?”
“Được.”
“Tối nay luôn nhé.”
(Hết)
Bạn thấy sao?