Bị bán cho tổng tài rồi, tôi nằm thẳng cẳng.
Bạch Khuông Lương thái tử
Sau khi bố tôi sản, ông ấy đã bán tôi cho kẻ thù của mình.
Từ đó về sau, tôi nằm thẳng cẳng.
Tay Thiệu Từ Lễ lướt trên cổ tôi.
"Cả người em là của tôi, biết không?"
Tôi: "À, vâng vâng vâng."
Thiệu Từ Lễ khẽ vén tóc mái tôi.
"Thứ tôi trúng, chỉ có thể thuộc về tôi."
Tôi: "Mong cũng có thái độ này với cuộc đời mình."
Không ai biết.
Đôi tay đang siết cổ tôi, khi còn trẻ, đã từng dịu dàng vuốt ve khuôn mặt tôi.
1
Tôi không hiểu tại sao tôi đã ngoan ngoãn như rồi mà Thiệu Từ Lễ vẫn không chịu buông tha tôi.
Trong căn biệt thự sáng trưng đèn đuốc, tôi dựa vào khung cửa, nghe ngóng tĩnh bên ngoài.
Tiếng giày da giẫm trên sàn, dừng lại một chút, là giọng trầm thấp của Thiệu Từ Lễ.
"Cô ấy vẫn không chịu ăn cơm à?"
Sau đó là giọng lúng túng của người hầu.
"Ơ... không... Ông chủ."
"Cô Lục ăn rất nhiều, còn nhiều hơn ở nhà cũ nữa."
"..."
Tiếng bước chân dồn dập đến gần, tôi không kịp né tránh, cửa đã mở.
Ngay sau đó, tôi bị người ta kéo vào lòng.
"Xem ra em thích nghi rất nhanh, đã coi nơi này là nhà rồi."
Giọng nghiến răng của ta bên tai tôi, không rõ là tức giận hay mỉa mai.
Tôi chỉ biết, khóa thắt lưng của ta đang thít chặt vào eo tôi, đau đến nhói người.
Tôi không giãy giụa, bởi vì trong huống này, tôi biết giãy giụa cũng vô ích.
Vì thế tôi ôm lấy cổ , ghé sát vào :
“Tôi vốn là con của một thương nhân khổng lồ, nào ngờ lại bị kẻ thù hãm .”
“Giờ tôi đã mất gia đình, bị tên ác nhân giam cầm dưới hầm.”
“Hôm nay là Thứ Năm Rực Rỡ. v 50, nghe đây, kế hoạch báo thù của tôi là...”
“……”
Tôi bị người đàn ông ném lên giường.
“Cô vẫn chưa chán sao?”
Anh thong thả cởi cà vạt.
Nâng cằm tôi lên.
“Muốn ăn gì khác không?”
Phải rằng, Thiệu Từ Lễ có một gương mặt xuất chúng, đẹp hiếm có.
Nếu không thì hồi còn trẻ, đã chẳng bị gã thương nhân có tâm lý thích của lạ kia coi như thú cưng.
Bị nhốt vào lồng, đưa đến nhà tôi triển lãm.
Tôi vẫn còn nhớ cảnh bố tôi cầm một cây kẹo mút, bảo tôi đến trêu chọc đang ở trong lồng.
Ai ngờ cậu thiếu niên nhẫn nhịn ngày nào, giờ lại trở thành nhân vật hô mưa gọi gió.
Cả nhà tôi đều bị tống vào tù.
Bố vào ngục, chị tự tử mấy lần, mẹ kế thì hóa điên.
Chỉ có tôi là giữ lại bên cạnh.
Bởi vì... tôi từng lén lút .
Rồi lại đá không thương tiếc.
2
Cơn đau khiến tôi bừng tỉnh.
Tôi , một sợi dây da rơi xuống cổ tôi, siết chặt lại, khiến tôi không thở nổi.
“Nhẹ thôi...”
Lời van xin của tôi chỉ khiến bật .
Anh ghé sát tai tôi .
“Nhẹ thôi? Để em không tập trung à?”
“……”
Cuối cùng ta cũng thả lỏng dây da ra, tay tôi phủ lên đó, hỏi ta:
“Cái này để gì?”
Sợi dây da màu nâu sẫm nằm gọn trong tay ta.
Cùng với gân xanh trên mu bàn tay ta tạo thành một dòng sông.
Khiến vài ký ức không mấy tốt đẹp hiện lên trong đầu tôi.
Chỉ nghe ta :
“Phải dùng thứ gì đó để trói em lại chứ, phải không?”
Người đàn ông thản nhiên đưa tay ra, vuốt ve cổ tôi.
“Yên tâm, sẽ đặt loại tốt nhất cho em.”
“……”
Tôi: “À, vâng vâng vâng.”
Anh ta thích tôi bẽ mặt.
Còn tôi... thích đám ta.
Tôi nắm lấy sợi dây da, mân mê một chút.
“Em muốn loại có viền ren, thiết kế khoét rỗng, đừng quá rộng, tốt nhất là có đính đá, cảm ơn.”
Khiến ta tức đến bật .
“Em còn kén chọn nữa à?”
Bạn thấy sao?