11
Tôi cũng không biết ấy thả tôi ra từ lúc nào.
Chắc là lúc tôi mặt đỏ bừng như sắp ngất đi.
Anh ấy mới bất đắc dĩ buông bàn tay đang luồn vào tóc tôi.
“Non quá thì luyện thêm.”
“Về nhà ôn tập kỹ, lần sau tôi kiểm tra.”
?”
Tôi cũng không biết mình leo lên xe ấy bằng cách nào.
Đầu óc rối bời, chao đảo trở về ký túc xá.
Hai ngày sau.
Điện thoại tôi bất ngờ nhận một tin nhắn từ số lạ.
Kèm theo một đường link.
【Weibo phụ của Mộc Hành Chu, bấm vào sẽ có bất ngờ.】
Không cần đoán cũng biết.
chắc chắn là do Lạc Nhã gửi.
Nhỏ tôi khuyên tôi đừng mở, còn kêu tôi tải app phòng chống lừa đảo.
Trời đất ơi.
Ai mà nhịn nổi chứ?!
Sau khi chắc chắn app không báo hiệu gì bất thường.
Tôi vẫn lén bấm vào lúc nửa đêm.
Bài đăng mới nhất dừng lại vào một tháng trước.
【Bao giờ mới có thể đường hoàng đến gần em.】
Ảnh kèm theo là một đang ngồi xổm trước căn nhà dành cho mèo hoang.
Chỉ có một bóng lưng mờ mờ từ xa.
Có thể thấy, ấy đã cẩn thận đến mức nào.
Dù cách xa như thế, cũng chỉ dám chụp một bóng dáng mờ nhạt.
Một người như ấy, ghét rõ ràng, chẳng sợ trời, chẳng sợ đất.
Cũng có lúc e dè như sao?
Tôi đưa tay chạm lên môi.
Không còn cảm giác tê tê, râm ran như hôm ấy nữa.
Chỉ thấy một chút đau nhói.
Tôi cảm thấy mình giống như cái bóng kia.
Cái bóng của ấy.
Thậm chí, tôi còn không xứng một ly trà đen.
Tôi chỉ là một kẻ thay thế mà thôi.
Vậy… nụ hôn lần trước là gì?
Tôi mở khung chat với Mộc Hành Chu.
Tin nhắn vẫn dừng lại ở hai ngày trước.
Tùy tiện lướt một chút đã thấy lên tới đỉnh cuộc trò chuyện.
Khi ngón tay không thể cuộn lên nữa,
mắt tôi bỗng cay xè.
Khi tầm bắt đầu nhòe đi.
Đột nhiên, giọng ngái ngủ, dính chữ vang lên từ phía sau:
“Mày khóc cái gì đấy?”
Ối đệt.
Nhỏ cùng phòng nửa đêm dậy lén ăn vặt.
Ánh mắt hai đứa chạm nhau.
Sau đó lại trôi về phía màn hình điện thoại đang sáng của tôi.
Sang Vũ cứng họng luôn.
12
Nửa đêm nửa hôm.
Tôi bị Sang Vũ vừa nhai khoai tây chiên, vừa kéo lên ngọn đồi phía sau trường.
Chân tôi lảo đảo, suýt té mấy lần.
Cô ấy chỉ xuống dưới núi:
“Nào, đứng đây mà chửi!”
Tốt thật.
Cô ấy biết hết mấy chuyện mất mặt của tôi,
Nhưng vẫn không do dự đứng về phía tôi.
“Ngại đúng không?”
“Để chị mẫu cho!”
“Mộc Hành Chu! Tao ×××!”
Một cú chửi kiểu Bắc Kinh vô cùng tiêu chuẩn…
Tôi hắng giọng, chuẩn bị xả theo:
“Mộc Hành Chu! Tao ch… ”
“Gì?”
Chân tôi đột ngột khựng lại.
Một cảm giác không lành bắt đầu leo lên từ lòng bàn chân.
Tôi cứng ngắc xoay người.
Chỉ thấy Mộc Hành Chu xách theo một túi vịt quay.
Cười như không giống , đứng giữa đám đang đến phát sốc.
“Wow! Lão đại, ấy đánh rơi viên ngọc trai nhỏ kìa!”
“Wow, lão đại bị chửi kìa!”
Người vừa bị đá một cú.
Tôi túi vịt quay trong tay ấy.
Hình như là món đặc sản tôi từng nhắc muốn ăn.
“Tô Noãn Noãn.”
Tôi có chút chột dạ:
“Có!”
“Mày dùng điện thoại như gạch à?”
“Nhớ tao thì gọi điện.”
“Đừng có trốn đi chửi tao, tao vẫn nghe thấy đấy.”
13
Vịt quay thực sự quá thơm.
Nên tôi nhịn không .
Túm lấy cổ áo ấy, hôn thẳng lên môi.
Không có kỹ thuật, cũng chẳng có chút bài bản.
Chỉ biết cắn bậy cắn bạ.
Mắt tôi rụng nước mắt luôn.
Anh ấy bất đắc dĩ đẩy tôi ra:
“Sắp bị em cắn rách rồi, khóc cái gì?”
“Tổ tông của tôi.”
Ngón tay ấy bóp nhẹ cằm tôi.
Ánh mắt như có một ngọn lửa khó diễn tả.
Trước khi tôi kịp rõ.
Anh ấy đã mạnh mẽ cúi xuống, khóa chặt môi tôi.
Cuốn phăng hết những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu tôi.
Làm tôi quay cuồng, choáng váng.
Thậm chí không nhận ra bên cạnh vang lên tiếng bước chân hối hả.
Cùng với một giọng hét như kèn vỡ:
“Anh Chu!
“Để đàn em xin một… Mẹ kiếp!”
Người kia vừa thấy Mộc Hành Chu ôm mặt tôi hôn,
Lập tức xách vịt quay bỏ chạy.
Tôi sợ quá chui vào lòng ấy.
Lại ra một trận trầm thấp.
Hơi xấu hổ.
Tôi bắt chước giọng điệu của ấy:
“Vịt quay đến tay em còn bay mất, mà còn .”
“Ừ.”
Anh ấy đáp rất tự nhiên.
“Nhưng vịt đến miệng thì chưa bay đi.”
?”
Còn con vịt nào nữa?!
“Ngẩng đầu đi, Tiểu Vịt Con.”
Giọng trầm khàn, còn mang theo chút ý .
Nhận ra ấy định gì.
Tôi không dám vào mắt ấy.
Chỉ biết rụt cổ, chôn đầu như đà điểu chui xuống đất.
Đến khi bị ấy vô kéo cổ áo lên, túm lấy lôi ra.
“Miệng không chỉ dùng để hôn, còn để chuyện nữa.”
“Sắp nghỉ rồi.”
“Mỗi ngày đều phải nhắn tin cho , nghe rõ chưa?”
“Lại mất tích như lần này thì chết chắc đấy.”
“Thật muốn xem xem trong đầu em chứa toàn thứ linh tinh gì.”
14
Tôi rất ngoan.
Nhưng chỉ là giả vờ thôi.
Đặc biệt là khi nửa đêm thấy bóng dáng mờ nhạt trên Weibo phụ của ấy,
Tôi lại càng chắc chắn.
Kỳ nghỉ này, khi chúng tôi không gặp nhau.
chính là thời điểm tốt nhất để tôi lặng lẽ biến mất.
Anh ấy đối với tôi chẳng qua chỉ là cảm giác mới lạ.
Hoặc sự thích dành cho vật, giống như với con mèo con chó nào đó mà giống bạch nguyệt quang.
Nghe bên ngoài có nhiều nơi thân thiện với vật hơn.
Anh ấy nên cùng Lạc Nhã đi chơi mới phải.
Nói đến Lạc Nhã.
Mấy ngày nghỉ vừa rồi, tôi liên tục thấy ấy đăng story.
Hai người họ uống rượu cùng nhau.
Caption đi kèm là: “Dũng cảm.”
Nhưng Sang Vũ lại không thấy gì cả.
Hàm ý khiêu chiến thực sự quá rõ ràng.
Càng như , tôi càng không muốn liên lạc với Mộc Hành Chu.
Thế nên mỗi khi nhớ đến ấy.
Tôi lại ôm Tiểu Tiểu Chu ra vò lông nó.
Nó càng lúc càng tinh ranh.
Làm sai còn biết tru tréo cãi lý.
Đến mức có khi tôi cảm giác nó sắp biết chuyện rồi.
Chẳng trách , đúng là con ruột của Mộc Hành Chu.
Không vừa mắt.
Đánh cho một trận.
Tôi cũng không có nhiều thời gian để chìm đắm trong cảm tiêu cực.
Vì nhà có khách.
Ba tôi phấn khởi mặc vào bộ vest cũ.
Chỉ là tìm mãi không thấy quần tây đâu.
Vừa ngờ vực, ông vừa giục tôi:
“Noãn Noãn, con nhanh chóng chuẩn bị tiếp khách đi!”
“Là con trai của tổng giám đốc công ty đấy!”
“Đến rồi!”
“Bạn Mộc, con chọn quần tây tốt đấy!
“Y hệt cái mua hồi trẻ!”
Đúng thật là y hệt.
Tôi đứng bên cửa.
Bất chợt một ký ức chợt lóe lên trong đầu.
Ngơ ngác theo chiếc quần tây ấy ngước lên trên.
Đôi chân dài thẳng tắp.
Trên người lại treo một Tiểu Tiểu Chu vô cùng kích dù “lần đầu tiên” gặp mặt.
Mà chủ nhân của đôi chân đó.
Cười như không , ánh mắt sáng ngời.
“Xin chào, học Tô.”
15
Ba tôi đúng là một người tốt bụng đến phát cuồng, liên tục tâng bốc.
“Ui chà, con cún này kìa! Lần đầu gặp mà đã quấn quýt con như .”
“Duyên phận đấy!”
Đúng .
Nghiệt duyên cũng là duyên.
Mộc Hành Chu thì lại thu lại dáng vẻ bất cần thường ngày.
Ngồi rất ngay ngắn.
Ôm Tiểu Tiểu Chu trong lòng, ánh mắt dịu dàng như… Đức Mẹ Maria.
“Chú đúng lắm ạ.”
“Thật ra, cháu thích cũng rất mèo chó.”
Ba tôi nghe xong, hai mắt sáng quắc,
Quay qua quét tia X toàn thân tôi.
“Ồ? Cô ấy là người ở đâu ?”
Ba, ba giữ chút tự trọng đi chứ…
Nói câu này mà còn con chằm chằm, lộ liễu quá rồi đấy!
“Lần này cháu đến, chính là để tìm ấy.”
Trời đất, Mộc Hành Chu, cũng quá lộ liễu rồi đấy!
Nói không căng thẳng là xạo.
Đến mức chính tôi cũng không nhận ra.
Từ lúc nào mà tôi đã nắm chặt vạt áo đến nhăn nhúm cả lên.
Trong phòng bỗng chốc rơi vào im lặng.
Yên tĩnh đến mức có thể nghe cả tiếng thở nhẹ.
Trong đầu tôi, có một cái bóng cứ mãi quẩn quanh không tan.
Mãi đến khi một giọng trầm ấm dễ nghe vang lên:
“Chỉ là… không rành đường lắm.”
“Chú ơi, có thể để Noãn Noãn dẫn cháu ra ngoài không ạ?”
Ngay khoảnh khắc đó, tôi thả lỏng mép áo trong tay.
16
Ba bảo tôi dẫn ấy đi dạo một vòng.
Có lẽ là nhận ra tâm trạng tôi không tốt.
Nên còn đưa luôn dây dắt của Tiểu Tiểu Chu vào tay tôi.
Nó cứ quẩn quanh chạy qua chạy lại giữa hai đứa.
Tự dưng tôi thấy mệt mỏi kinh khủng.
Thế là tôi ngồi phịch xuống ghế dài ven đường.
Giọng có hơi bực bội:
“Đi lâu thế rồi, rốt cuộc muốn đi đâu?”
Muốn tìm bạch nguyệt quang thì tự đi mà tìm.
Còn kéo tôi theo gì?!
Thấy vui lắm hả?
Ba lòng hai dạ!
Càng nghĩ càng giận.
Đột nhiên, mặt tôi bị giữ chặt.
Trước mắt là đôi mắt phóng đại đến sát mặt của ấy.
“Anh cũng muốn biết đây.”
“Làm sao mới có thể đi vào lòng em?”
“Cô vô tâm này.”
Mắt tôi bỗng cay xè.
Không biết lấy đâu ra gan lớn, tôi buột miệng thẳng:
“Anh như , trên Weibo có biết không?”
Không ngờ, Mộc Hành Chu còn gấp hơn cả tôi.
Anh ấy bật dậy ngay lập tức.
“Em không nhận ra ảnh của chính mình à?”
“?”
Tôi mở lại bài đăng, kỹ.
Ồ.
Thật đấy.
Đôi giày trên chân tôi hôm nay y hệt trong ảnh.
Trùng hợp ghê ha.
“Vậy nên đối với em…”
“Ngay từ đầu đã chẳng có bạch nguyệt quang nào hết.”
“Em đấy, tức giận đến mức tự ghen với chính mình luôn.”
“Anh chịu thua rồi.”
Chỉ vì một chuyện nhỏ như .
Cũng không cần thiết phải đích thân chạy đến đây.
Tôi còn đang nghĩ cách khuyên ấy về.
Thì Tiểu Tiểu Chu đột nhiên sủa ầm lên về phía một chiếc xe gần đó.
Mộc Hành Chu đặt mấy túi quà nặng trịch xuống, tôi:
“Anh thực sự chịu không nổi cái kiểu lúc nóng lúc lạnh của em nữa.”
“Hôm nay phải quyết định luôn.”
“Chú thích uống rượu gì? Cái này không?”
“Còn đồ nhỏ? Tối nay dùng luôn.”
“Ủa? Sao em lại mặc lên người Tiểu Tiểu Chu rồi?”
“Vậy Đại Đại Chu mặc gì?”
Khoan đã.
Tôi có hơi bối rối, hình như tiến triển này… hơi nhanh?
Còn Lạc Nhã thì sao?
Rốt cuộc chuyện ấy là gì?
Nói không rõ ràng thì đừng hòng theo tôi về nhà.
Không thì tôi méc ba chuyện mặc quần của ông đấy!
Bạn thấy sao?