Cún Con 200 Tệ [...] – Chương 1

Lướt confession trường, thấy nam thần đăng bài.

Có ai thích cún con không? 200 tệ.

Có thể ôm, có thể vuốt.

Gì cơ, 200 tệ mà vuốt trai đẹp?!

Tôi lập tức chốt đơn.

Sau đó, ấy xách theo một cái lồng vận chuyển đến trước cửa nhà tôi.

Tôi ngại ngùng cắn môi:

“Thật sự có thể vuốt sao?”

Anh ấy lưu luyến gật đầu.

Thế là tôi đưa tay, xoa xoa cơ ngực của ấy.

Anh ấy: ?

Chú chó trong lồng: ? (nghiêng đầu)

01

Trên confession trường, nam thần hiếm khi đăng bài.

【Có ai thích cún con không?】

Nhìn thấy bài viết, tim tôi bồn chồn không yên.

Không ngờ nam thần lạnh lùng thường ngày lại có hai mặt như !

Vừa lau nước miếng, tôi vừa nhấn vào ảnh lớn trên bài đăng.

Trong ảnh, Mộc Hành Chu e thẹn núp sau một con “chó bông”.

Dù che gần hết khuôn mặt.

Nhưng vẫn lộ ra đôi mắt phượng dài hẹp.

Sống mũi cao thẳng.

Yết hầu gợi cảm.

Cùng những ngón tay thon dài.

Mặt tôi nóng lên từng đợt, xấu hổ lướt ngay xuống phần chữ bên dưới.

Chỉ có vài dòng đơn giản:

【200 tệ , xin hãy nhận nuôi.】

【Có thể hôn, có thể ôm, có thể vuốt.】

Tay tôi khựng lại.

Ánh mắt dừng đúng vào chữ “vuốt”.

Là… cái ý mà tôi nghĩ sao?

Mộc Hành Chu ấy có thể bị vuốt.

Mà còn chỉ cần 200 tệ ?

Tôi hoảng hốt gọi nhỏ đang đắp mặt nạ đến tham mưu.

Giọng vì kích mà vỡ luôn một nhịp:

“Bảo bối, cậu xem đây là huống gì?”

Lẽ nào điều kiện gia đình của Mộc Hành Chu không tốt?

Nên mới nghĩ ra cách này để kiếm tiền đóng học?

Sang Vũ trợn mắt:

“Cái này á?”

“Bình thường mà.”

“Bố mẹ đẻ nhiều quá, lớn rồi khó nuôi.”

“Nên để tự chúng nó bán sắc tìm nhà tốt thôi.”

???

Tôi há hốc mồm.

Nhìn chằm chằm vào chữ “vuốt”, không kìm hỏi lại:

“Bán sắc nghĩa là… có thể mọi thứ luôn à?”

Sang Vũ thản nhiên gật đầu:

“Đúng , sau khi mang về nhà, cậu có thể xoa đầu nó, nắm tay nó.”

“Thậm chí còn có thể vỗ vỗ mông nó, hehe…”

Ra , mức độ táo bạo đúng là không nhỏ.

Mông cong da mịn, tôi tới đây!

Mặt tôi đỏ lên:

“Có… có cách nào táo bạo hơn không?”

Cô ấy lập tức biến thái ghé sát lại:

“Cậu có thể ôm nó ngủ, rồi vùi mặt vào bụng nó mà cọ cọ.”

Ngay lập tức, trong đầu tôi hiện lên cảnh nằm bên Mộc Hành Chu.

Còn hôn lên cơ bụng ấy…

Mặt vừa bớt đỏ lại nóng ran.

“Đặc biệt là sau khi úp mặt vào, cái mùi ấy… a~ không cưỡng lại đâu.”

Trời đất, chơi lớn luôn hả?

Còn có cả mùi nữa á?!

Tôi xấu hổ úp mặt vào tay:

“Đừng… đừng về chuyện ngủ nữa.”

“Nghe xong tôi sắp ngất vì hạnh phúc rồi.”

Cô ấy thấy tôi phản ứng mạnh, càng hăng hái hơn:

“Cậu còn có thể tùy ý bắt nạt nó, nó giãy giụa trong tay cậu mà không chạy , hí hí…”

Đệt.

Càng nghe càng kích thích.

Rõ ràng đều là hoa mẫu đơn, sao ấy bạo như chứ?!

Nghĩ đến việc cả hai đều là dân Thiên Thị,

Tôi đoán đây có khi là tập tục thần bí của long tộc.

Không hiểu, cũng không dám hỏi.

Đành thuận theo lời ấy:

“Thế… cậu thấy tớ có cửa không?”

“Không vấn đề gì đâu chị em!”

Nhưng mà tôi thực sự có thể hốt Mộc Hành Chu không?

Đó là nam thần đấy, ngày nào cũng có người gửi thư cho ấy.

Mà mỗi lá thư.

Đều bị ấy vứt vào thùng rác không thương tiếc.

Giờ đây, một người săn đón thế này…

Chỉ cần 200?!

Còn có thể vuốt?!

Chắc là cạnh tranh khốc liệt lắm.

Tôi kéo xuống đọc bình luận bên dưới.

Quả nhiên, có không ít đăng ký.

Người đầu tiên chính là hoa khôi trường.

【Lại đây cho chị hun cái chân nào~】

Bình luận nhận rất nhiều lượt thích.

Tôi ngẩn người ngay tại chỗ.

Lập tức dao .

“Thôi bỏ đi, tớ nào có cửa so với hoa khôi chứ.”

“Người ta còn hôn chân, cái này tớ chịu không nổi.”

“Chơi lớn quá rồi.”

“Nói bậy gì thế!”

Nhỏ lập tức đặt tay lên vai tôi, bắt đầu phân tích:

“Thứ nhất, ta dù là hoa khôi, cậu cũng xinh đâu kém.”

“Thứ hai, chuyện này không chỉ dựa vào nhan sắc, mà còn phải xét nhân phẩm.”

“Chuyện cậu dựng lều, triệt sản cho mèo hoang tháng trước còn lên hot search kìa.”

“Ai mà không biết Nam Đại có một Tô Noãn Noãn xinh đẹp lại lương thiện?”

“Thích thì thử đi!”

Tôi nhỏ cổ vũ đến ngơ ngác.

Khi nào triệt sản lại thành lợi thế cạnh tranh ?

Hơn nữa, tôi cũng không có ý định triệt sản Mộc Hành Chu đâu…

Cô ấy không cho tôi thời gian chần chừ.

Trực tiếp giật lấy bàn phím, mở khung bình luận.

“Nào, comment đi!”

Thử thì thử!

【Lại đây cho chị hun má nào.】

Hôn chân thì thôi đi, thật sự không xuống tay .

02

Sáng sớm hôm sau, tôi nhận phản hồi từ Mộc Hành Chu.

【Gặp trực tiếp.】

Đây là…

Hẹn hò với tôi sao?!

Xem ra triệt sản thực sự có ích!

Tôi hào hứng chạy đến quán cà phê thân thiện với thú cưng đã hẹn trước.

Mộc Hành Chu ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ.

Dưới chân là một “nhân viên” đang nằm cuộn tròn.

Trông rất giống con chó bông trong bài đăng hôm qua của ấy.

Tôi cứ có cảm giác kỳ lạ.

Suy nghĩ rất lâu, rồi bất chợt vỗ đùi cái bốp!

Hóa ra là… Mộc Hành Chu quá đẹp trai!

Dưới ánh sáng ngược.

Yết hầu ấy khẽ trượt lên xuống theo nhịp nuốt nước bọt.

Xương hàm sắc nét.

Khi ánh mắt giao nhau, khóe môi khẽ cong thành một đường cong hoàn mỹ.

“Đến rồi à.”

Chỉ hai chữ đơn giản.

Nhưng khiến mọi câu mở đầu tôi đã tập luyện cả đêm nay tê liệt.

Chỉ còn lại con người thật của tôi đang gào thét trong lòng:

“Đáng quá, bảo bối!”

May mà chưa lỡ miệng gọi ấy là chồng.

Mộc Hành Chu cúi đầu, cún đang quấn quanh chân mình.

Cười ngại ngùng:

“Cảm ơn.”

Không ngờ nam thần cao lãnh còn có khía cạnh đáng thế này!

Nhìn qua hàng cúc áo thấp thoáng cơ ngực bên trong.

Tôi chỉ muốn… chiếm của riêng!

Cắn cắn! Xoa xoa!

Tôi càng mạnh dạn hơn, lau nước miếng:

“Trông khỏe thế này, chắc vận nhiều lắm nhỉ?”

Vì quá kích .

Chữ “khỏe” đáng lẽ giọng ba lại bị tôi thành giọng hai.

Nhưng không sao, chắc ấy hiểu mà!

“Cũng tạm.”

Khóe môi ấy cong lên.

Chống cằm, tôi chằm chằm.

“Có thể tập chung với .”

“Nhưng buổi sáng thì thường rất dồi dào năng lượng.”

“Không biết em có chịu nổi không.”

Câu từ này…!

Lẽ nào ấy đang ám chỉ một số hoạt thể chất đôi người?

Từ ngày quyết tâm gỡ bỏ trình duyệt Quark,

Tôi đã rất lâu không nghe thấy những lời gợi cảm thế này.

Đột nhiên đỡ không nổi.

Một dòng chất lỏng nóng rực từ…

Mũi tôi chảy xuống.

Tôi vội vàng lấy khăn tay lau sạch:

“Chịu nổi!

“Thể dục buổi sáng là sở thích lớn nhất của em!”

Mộc Hành Chu nhẹ :

“Vậy thì tốt.”

“Không ít người không chịu lượng vận lớn vào sáng sớm đâu.”

Mỗi ngày?!

Lượng vận lớn?!

Đậu má,

Cơ thể khỏe đến luôn sao…

Làm sao có thể chuyện nhạy cảm này một cách thanh tao chính trực như ?

Tôi cố gắng ép mình nghĩ sang chuyện khác.

Nhưng nhắm mắt lại, toàn bộ đầu óc tôi chỉ toàn hình ảnh buổi sáng quấn chăn với Mộc Hành Chu…

Mở mắt ra, lại là cơ ngực quá ư không an phận của ấy…

Có ai cứu tôi không…

Tôi sắp không thở nổi rồi.

Tôi vớ lấy bình nước bên cạnh.

Uống một hơi mấy ngụm nước lạnh.

Mới tạm thoát ra khỏi viễn cảnh hạnh phúc tương lai.

Nhưng khi lại chạm vào đôi mắt trong veo như hồ nước ấy.

Một giọng trong lòng mạnh mẽ cất lên:

Đã lưỡng tương duyệt.

Vậy tại sao…

Không thực hiện ngay hôm nay?!

Tôi lấy hết can đảm, xoa xoa tay tiến lại gần:

“Vậy… bây giờ có thể hôn một cái không?”

Bốn mắt giao nhau.

Ánh mắt ấy thoáng qua một tia kinh ngạc,

Nhưng ngay sau đó lại trở nên thấu hiểu.

“Cũng .”

Tiến triển nhanh á?!

Tôi bật dậy!

Hai tay chống bàn.

Môi hướng về phía ấy…

Mẹ ơi, con ra dáng rồi!

Báo với mọi người, con không nhát cáy nữa!

03

Mộc Hành Chu với góc nghiêng sắc nét ngày càng gần hơn trước mắt tôi.

Chỉ còn chưa đến nửa mét nữa.

Bỗng nhiên, có một trận náo dưới chân.

Chú cún nằm im nãy giờ đột nhiên bật dậy.

Giây tiếp theo, ngực tôi bỗng nặng xuống.

Một cục bông mềm như kẹo bông gòn.

Đột ngột nhảy bổ vào lòng tôi.

Hai chân nhỏ bám lấy vai.

Chiếc đuôi vẫy vẫy trong tay tôi.

Nhân lúc tôi không ý, nó còn liếm hai cái dưới cằm tôi.

Đáng quá trời!

Chỉ có điều… hơi vướng chút xíu.

Tôi vừa ôm “nhân viên” trong lòng “quấy rối”,

Vừa lén Mộc Hành Chu.

Ánh mắt đầy ý hỏi: “Có nên tiếp tục không?”

Anh ấy lại chẳng né tránh chút nào, mỉm nhè nhẹ:

“Tiểu Tiểu Chu thích em lắm.”

Tiểu Tiểu Chu?

Ai cơ?

Tôi trái phải, chẳng thấy có ai thứ ba cả.

Bỗng ánh mắt tôi rơi vào màn hình điện thoại vừa sáng lên.

Tên WeChat của Mộc Hành Chu, hình như là “Tiểu Tiểu Chu muốn có nhà”.

Vậy là…

Tiểu Tiểu Chu chính là ấy tự xưng?!

Quá giỏi luôn!

Không hổ danh là “cún con ngoan ngoãn” do chính chủ tuyên bố!

Đúng là quyến rũ chết người!

Tôi ôm chặt cún con.

Vùi mặt vào cái bụng lông xù của nó.

“Em cũng thích… Tiểu Tiểu Chu lắm.”

Trời ơi, xấu hổ quá đi mất!

Mặt tôi đỏ y như đít khỉ.

Còn đang nghĩ xem nên tiến thêm bước nữa thế nào.

Mộc Hành Chu lại chủ lên tiếng trước.

“Vậy chúng ta quyết định thế nhé.

“Anh còn vài thứ cần chuẩn bị.

“Ba ngày nữa, chính thức đến ra mắt.”

Tôi hận không thể là ngay hôm nay luôn!

Nhưng con vẫn nên giữ chút kiêu kỳ.

Thế nên tôi vờ như e ngại:

“Có phải hơi nhanh quá không?”

Nhưng trong lòng lại gào thét điên cuồng:

“Nói không nhanh! Mau không nhanh đi!”

Không ngờ!

Anh ấy còn cao tay hơn tôi tưởng!

“Nhưng mà… Tiểu Tiểu Chu không chờ nổi nữa rồi.”

Chết tiệt, câu này ai mà chịu cho nổi?!

Mộc Hành Chu đã chủ và nhiệt như .

Tôi cũng nên chuẩn bị gì đó chứ nhỉ?

Không thể để chồng sắp nhập gia bị thiệt thòi .

Anh ấy nghiêng đầu nghĩ ngợi một chút:

“Những thứ cơ bản sẽ tự mang theo.”

“Nếu thích, em có thể chuẩn bị vài bộ đồ nhỏ.”

Đồ nhỏ?

“Đồ đôi hả?

“Anh thích kiểu nào?”

Mộc Hành Chu đón lấy cún con từ tay tôi,

Nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi nó.

“Đáng thì tốt.”

“Ví dụ như nơ bướm.”

Ừm, nơ bướm đúng là đáng thật.

“Hoặc là tạp dề nhỏ.”

Ừm, tạp dề nhỏ…

HẢ?!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...