Cực Hình Dành Cho [...] – Chương 6

10. LÁI XE CHO MA.

 

Ở chỗ chúng tôi có một con đường quốc lộ xuyên qua núi, nối thành phố của chúng tôi với một thành phố khác, là một tuyến đường giao thông rất quan trọng. Con đường cũng chỉ rộng 4 mét, bên cạnh là vách núi. Có một nơi gọi là “khúc cua 18”, vì đường chỗ đó rất ngoằn ngoèo, có mười tám khúc cua đối diện nhau không thấy người, gọi dân dã là khúc cua khuỷu cánh tay. Đoạn đường này vô cùng nguy hiểm, đặc biệt là vào mùa đông tuyết rơi, mặt đường bao phủ đầy các lớp tuyết dày, rất nhiều người thà rằng đi đường vòng còn hơn đi vào khúc cua này. Tất nhiên bây giờ đã ổn hơn nhiều rồi, hiện tại con đường này đã trở thành một con đường để tham quan và một đường cao tốc khác đã xây dựng để cải thiện hiện trạng giao thông. Điều tôi đang đến xảy ra vào một đêm trước khi đường cao tốc xây dựng.

 

Chỗ chúng tôi có một người tài xế họ Vương. Vì khuôn mặt của ấy râu ria rậm rạp nên mọi người đều gọi vui ấy là Vương đại thổ phỉ. Anh ấy quanh năm lái xe qua “khúc cua 18” này nên kinh nghiệm lái xe phong phú, kỹ năng lái xe cũng rất cao. Anh ấy là một người rất thông minh, sau nhiều năm quan sát, ấy đã phát hiện ra một cách kiếm tiền trên con đường này. Vào những ngày tuyết rơi, nhiều tài xế không dám lái xe qua đoạn “khúc cua 18”, đặc biệt là những người ở ngoại thành. Vương đại thổ phỉ tự lái xe đến “khúc cua 18”, rồi giúp những người kia lái xe qua khỏi khúc cua này, rất nhiều tài xế đều sẵn lòng trả tiền để ấy lái xe qua giúp. Anh ấy lái xe qua khỏi “khúc cua 18” thì trả lại xe cho họ, nếu bên này có xe thì sẽ lái quay lại, nếu không có xe thì đi bộ về, đoạn đường ở “khúc cua 18” chỉ khoảng hơn 6 cây số, không tốn sức là bao. Đặc biệt là vào những đêm tuyết rơi, rất nhiều tài xế không dám lái xe trên đoạn đường này, việc ăn của Vương đại thổ phỉ ngày càng phát đạt, tiền kiếm cũng nhiều hơn.

 

Vào một ngày nọ, tuyết rơi rất lớn cả ngày trời, đến tối thì ngừng. Vương đại thổ phỉ rất vui mừng, trời tối liền đi đến “khúc cua 18”, quả nhiên hai bên có rất nhiều xe đang dừng lại không dám đi qua. Vương đại thổ phỉ lợi dụng tuyết dày liền tính giá gấp đôi bình thường, lái xe cho những người này đến gần nửa đêm mới xong. Anh ta sờ sờ xấp tiền dày cộm trong túi, cảm thấy rất vui, lúc đang chuẩn bị lái xe về nhà thì liền thấy một đoàn xe đang đi tới. Đèn pha phía trước xe đều nhấp nháy, hình như có khoảng hơn 20 chiếc xe. 

Vương Đại thổ phỉ vội vàng xuống xe, thấy biển số xe đến từ nơi khác, trong lòng mừng thầm, hình như lại sắp có thêm việc kiếm tiền rồi. Quả nhiên, đoàn xe dừng lại ở “khúc cua 18”, một người cao lớn từ chiếc xe đầu tiên bước xuống. Vương đại thổ phỉ lên trước chào hỏi, đứng đối diện chiếc đèn pha của xe, ánh sáng đèn xe ấy khó rõ khuôn mặt của người kia. Anh ta hỏi có cần ta giúp lái xe qua khúc cua này không? Người kia cũng rất dễ tính, Vương đại thổ phỉ cứ giúp họ lái xe qua đi, tiền không thành vấn đề, lái xong chiếc xe cuối sẽ trả tiền. Vương đại thổ phỉ vội vàng lên chiếc xe đầu tiên, giúp người kia lái xe qua đoạn cua. Lúc lên xe ngoài cảm thấy trên xe hơi lạnh ra thì cũng không có gì. Sau khi lái xe qua bên kia thì Vương đại thổ phỉ lại thấy một đoàn xe, hỏi ra thì biết họ cũng muốn lái xe qua khúc cua, ấy rất vui mừng, như đỡ phải đi bộ về. Hai bên đường xe rất nhiều, tuy rằng hơi vất vả chút, có thể kiếm tiền nên Vương đại thổ phỉ liền nhận luôn.

 

Cứ như , Vương đại thổ phỉ lái xe từ bên này qua, lại lái xe khác từ bên kia lại. Sau khi lái vài lần cảm giác có gì đó sai sai, trong xe vô cùng lạnh, không khác gì so với bên ngoài. Hơn nữa ngoại trừ người đầu tiên muốn ta lái xe giúp là chuyện với ta, những người tài xế xe khác đều ngồi trên ghế phụ, không ai câu nào với ta cả. Anh ấy thử bắt chuyện mấy lần họ đều phớt lờ . Ánh sáng trong xe khiến ấy không khuôn mặt của những người này. Anh ấy có chút sợ hãi, nghĩ đến việc kiếm tiền thì ấy không để ý gì khác nữa.

 

Lái xe hơn 2 tiếng, cuối cùng bên này chỉ còn lại một chiếc xe. Vương đại thổ phỉ buồn ngủ đến mức hai mí mắt dính vào nhau. Lúc ấy mở cửa định lên xe thì phía sau có một chiếc xe đang đi tới, đèn pha chiếu lên người đang ngồi ở ghế phụ, Vương đại thổ phỉ thấy liền bị dọa đến mức toàn thân dựng tóc gáy. Đây rõ ràng là một xác chết, trên mặt đầy sương muối, đôi mắt lồi ra. Vương đại thổ phỉ hét lên rồi ngã xuống đường, chiếc xe liền biến mất. Chiếc xe từ sau đang tới là thật, vừa thấy phía trước có người ngã xuống đường liền vội vàng dừng xe lại, thấy Vương đại thổ phỉ bị dọa đến mức mặt mày trắng bệch. Vương đại thổ phỉ hỏi người kia có thấy ta lên xe không, người tài xế kia thấy Vương đại thổ phỉ ngã trên mặt đường, ngoài ra chẳng thấy gì cả. Vương đại thổ phỉ cố lấy lại tinh thần lái xe về nhà, bệnh mất mấy ngày, phải mời thầy đến xem. Chuyện Vương đại thổ phỉ lái xe cho ma suốt đêm cũng lan truyền, từ đó trở đi ấy không bao giờ công việc này nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...