Cực Hình Dành Cho [...] – Chương 2

3. TRỘM ĐỒ CỦA MA.

 

Lúc tôi còn nhỏ, trong tổ sản xuất có một người phụ nữ rất giỏi chữa “bệnh tâm linh”, “bệnh tâm linh” là những căn bệnh mà dùng thuốc trị không khỏi, tôi nghĩ mọi người đều hiểu. Cách ấy khám “bệnh tâm linh” cũng khá là lạ, thời gian khám bệnh đều phải là buổi chiều. Khi người ta đến xem bệnh, nếu ấy có thể chữa thì sẽ bảo bệnh nhân và người nhà ở lại, sau đó cho họ nằm trên giường rồi đặt một con cóc bên cạnh, với bệnh nhân và người nhà rằng khi nào con cóc kêu thì lập tức gọi ấy dậy, rồi liền đi ngủ. Có khi ấy chỉ ngủ một lúc là tỉnh, có khi cổ lại ngủ cho tới khi con cóc kêu mới tỉnh. Nếu như ấy tỉnh dậy nhanh, thì về cơ bản bệnh nhân sẽ mau khỏe lại, còn nếu bị gọi dậy thì có thể ấy phải khám lại cho bệnh nhân lần nữa. Dù sao thì cũng có rất nhiều người chữa khỏi, nên trong bán kính 13 đến 16 cây số ấy khá là nổi tiếng.

 

Có một lần, một bé bị đuối nước, sau khi bình phục lại toàn những lời nhảm nhí, nên cha mẹ bé đã đến tìm gặp người phụ nữ này. Cô ấy vẫn như mọi lần, bảo người nhà bé trông chừng con cóc, còn thì đi ngủ. Con cóc đó bỏ trong một cái hộp đựng cơm, lần đó cũng không biết tại sao, con cóc kêu rồi người nhà bé lại không chịu gọi người phụ nữ này dậy, để ấy ngủ tới chiều tối mới tự tỉnh dậy, tỉnh dậy xong ấy liền bị điên. Cả ngày cứ nhảm, lại còn trần truồng chạy ra đường, thời điểm đó ấy khoảng hơn 50 tuổi. Những người trước đây ấy chữa khỏi bệnh giờ đây luân phiên nhau chăm sóc ấy. Nhưng cứ tiếp tục như cũng không phải là cách hay, có người muốn tìm một vị thầy khác đến khám cho ấy xem sao. Họ tìm kiếm rất lâu, rất nhiều hầu như đều không có kết quả, mọi người đều thấy chán nản.

 

Mấy năm sau, có một bà cụ đến chỗ chúng tôi hỏi thăm, chuyện một hồi mới biết bà cụ này là dì của ấy. Chúng tôi liền kể hình của ấy cho người dì này nghe, khi dì gặp ấy, thấy cổ mọi người trong thôn chăm sóc chu đáo như liền thấy vô cùng cảm kích, rồi với chúng tôi rằng ấy là do tới trộm đồ của ma nên mới như . Ý là con nít khi bị dọa sợ, hoặc người lớn đụng vào thứ gì đó, ma sẽ lấy đi linh hồn của họ, lúc đó ấy đến trộm lại linh hồn ấy về. Tại sao lại là buổi chiều? Vì ma cũng giống con người, đều phải ngủ. Buổi chiều là tương ứng với nửa đêm ở cõi ma, là lúc họ đang ngủ say. Bên cạnh đặt con cóc là vì, con người nghe gà gáy sẽ thức dậy, còn ma nghe cóc kêu cũng sẽ thức dậy, vì thế lúc đó bắt buộc phải gọi ấy dậy. Do lần đó không chịu gọi ấy dây, cho nên ma đã bắt mất linh hồn ấy rồi.

 

Chúng tôi nửa tin nửa ngờ, dì của ấy có vẻ cũng rất giỏi, quay về sẽ tìm người trị cho ấy, sau đó liền đưa ấy đi. Phải mất hơn một tháng sau, ấy mới trở lại và đã hoàn toàn bình phục, kể từ đó cũng không còn trị bệnh cho ai nữa.

 

4. GỐC CÂY KHÔNG THỂ NGỒI.

 

Năm 1985, tôi mười lăm tuổi. Ngôi làng nơi gia đình tôi sống nằm cạnh bờ sông, bên kia sông là núi. Mỗi mùa đông, mọi người đều lên núi lấy củi, củi là loại cây dùng để nấu nướng. Trên núi có những cây đã bị đốn ngã hoặc cành cây khô héo đều chúng tôi mang về để củi đốt. Trong làng đa số đều là những đứa trẻ cùng trang lứa với tôi, trong kỳ nghỉ đông thường sẽ phụ cha mẹ lên núi lấy củi về. Có lúc vì muốn thể hiện bản thân mà đám trẻ con chúng tôi sẽ không đi cùng cha mẹ mà nguyên đám sẽ cùng nhau đi.

 

Vào một ngày năm đó, tôi và hai người hàng xóm Quách Nhi, Thịnh Kiệt hẹn nhau lên núi lấy củi. Ba đứa chúng tôi vui vẻ cùng nhau qua sông rồi đi lên núi, sau đó chia nhau ra kiếm củi. Chúng tôi đều là những đứa trẻ nên nhặt không nhiều, chỉ một bó to bằng cái thùng là cùng. Mới nhặt một lúc, tôi nghe thấy hai đứa kia chuyện nên tôi bước tới gần xem chúng nó đang gì. Thì ra ở đó có một gốc cây khá to, cao khoảng nửa mét so với mặt đất. Bọn chúng đang đứng trên đó, thấy tôi đi tới liền kêu tôi lên chung. Tôi thấy chỗ đó khá nhỏ nên không lên, tôi với bọn chúng, tụi mày mau lo nhặt củi đi kìa, chút nữa về qua sông tha hồ mà leo trèo. Bọn chúng nghe thấy liền đi xuống, nhặt củi xong chúng tôi cùng nhau về nhà.

 

Đêm đó, cả hai bọn chúng đều bị sốt và nhảm. Bố mẹ đã cho chúng uống thuốc cũng không thấy khá hơn, nên liền đưa chúng đến bệnh viện điều trị, lúc ở trong viện cả hai đều đã khỏe lại đến khi về nhà lại bắt đầu sốt liên tiếp mấy ngày liền. Bố mẹ hỏi chúng cũng chẳng hỏi ra điều gì, nên bèn đến nhà tôi hỏi xem ngày hôm đó có xảy ra chuyện gì bất thường không. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, thấy cũng chỉ có việc đứng trên gốc cây kia là hơi bất thường chút thôi, nên liền kể cho họ nghe. Lúc đó bố mẹ tôi cũng có mặt, vừa nghe đến việc đứng trên gốc cây liền “Hỏng rồi, lẽ nào chúng đã đắc tội với Thần núi rồi?” Hóa ra gốc cây trên núi là nơi Thần núi ngồi, người phàm không phép ngồi chứ đừng là đứng lên đấy.

 

Bố mẹ bọn chúng vội mua một ít vàng mã, mang theo một ít bánh bao và một con gà quay, thời ấy rất hiếm khi ăn gà quay, tôi mà thèm chảy cả nước dãi. Họ dắt tôi theo tìm đến gốc cây đó, đặt bánh bao và gà quay dưới gốc cây lễ vật dâng cúng, vừa đốt vàng mã vừa liên tục khấn vái xin Thần núi đừng trách tội. Đốt xong thì dắt tôi về, kể cũng thật kỳ lạ, chúng tôi vừa về đến nhà thì thấy hai đứa kia đều đã khỏe lại hết. Người lớn không ai Thần núi rốt cuộc là gì, ở chỗ chúng tôi khi mọi người đi lên núi cảm thấy mệt, họ chấp nhận ngồi dưới đất chứ không ai dám ngồi trên gốc cây cả.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...