Tôi ngẩn ngơ ta, tôi đang đắc ý sao?
"Một bình hoa biết vẽ tranh mà thôi, cậu có gì để mang đến cho Giang Kỳ, dựa vào gương mặt của cậu sao?"
Bình hoa biết vẽ tranh.
Tim tôi nứt ra một đường, tôi dường như đã biết mình đang sợ điều gì rồi.
Đó là đánh giá của nhiều người về tôi.
Đó cũng là lý do tại sao tôi không thích đến trường đại học của Giang Kỳ tìm cậu ấy.
Giang Kỳ quá rực rỡ, so với cậu ấy tôi thật sự rất bình thường.
Điều duy nhất tôi có thể khoe khoang là vẽ tranh, cũng vì đứng bên Giang Kỳ, trở thành một bình hoa di .
"Tiểu Dư là bình hoa? Vậy còn cậu? Cậu có gì mà tự tin như ?"
"Dựa vào thành tích chuyên ngành rách nát của cậu sao?"
Tô An An đứng chắn trước tôi, người luôn dịu dàng lúc này lại đầy gai góc bảo vệ tôi.
Trái tim hơi lạnh lẽo dường như sống lại.
"Tô An An, cậu thì tốt đến đâu?"
"Nịnh bợ người ta đến mức này, cậu gì từ Hứa Dư?" Tôm Zịt
Gương mặt Tiêu Tâm hơi méo mó.
Tôi bất ngờ Tô An An, trừng mắt Tiêu Tâm: "Cậu đừng quá đáng! Xin lỗi An An đi!"
Mặt Tô An An hơi tái nhợt.
"An An, đừng tức giận, đừng khiến bản thân tức giận."
Hai chữ "nịnh bợ" thật sự phạm An An.
Tô An An thật sự là một rất tốt, dù thế nào cũng không quên an ủi tôi: "Mình không sao, đừng lo."
Đột nhiên, ấy Tiêu Tâm.
"Tiêu Tâm, thích một người không phải để cậu biến mình thành lưỡi d.a.o tổn thương người khác."
"Người như không xứng đáng ."
"Tiểu Dư thành tích chuyên môn luôn đứng nhất khóa mỗi năm, còn đạt vô số giải thưởng quốc tế, trong miệng cậu lại trở thành bình hoa biết vẽ tranh?"
"Cậu như , có tư cách gì Tiểu Dư không xứng với Giang Kỳ?"
Nói xong, Tô An An kéo tôi ra khỏi ký túc xá.
"Chờ đã, cậu ta còn chưa xin lỗi cậu!"
Tôi giật tay ấy, muốn quay lại tìm Tiêu Tâm.
"Chó cắn cậu, cậu còn muốn ấn đầu nó bắt nó xin lỗi sao?"
"Thôi đi bảo bối."
Mặt Tô An An đã trở lại bình thường: "Nếu cậu thật sự cảm thấy tớ bị ức hiếp, thì cứ mời tớ một ly trà sữa."
"Không phải vị dâu tây."
10.
Sau này tôi mới biết, hôm đó Giang Kỳ ở khách sạn bị giảng viên gọi đi, phải xử lý xong đề tài.
Còn gọi trong bức ảnh từ trong lớp học ra.
Cô đó nghiên cứu đề tài với nhóm Giang Kỳ, khi Giang Kỳ ghi chép dữ liệu, thường tiện tay ghi lại vào điện thoại, lúc đó trong nhóm cần xem lại dữ liệu, điện thoại cứ thế truyền vào tay .
Dưới sự truy hỏi của Giang Kỳ, đó ra sự thật, đó cũng là lý do tại sao Tiêu Tâm lại bị một cuộc điện thoại gọi ra ngoài.
Giang Kỳ vui vẻ ghi lại video chứng minh trong sạch, chạy đến ký túc xá tìm tôi, muốn giải thích rõ ràng.
Gọi điện thoại không ai nghe máy.
Trước đó nhân lúc kiểm tra điện thoại tôi tại khách sạn, Giang Kỳ đã kéo mình ra khỏi danh sách đen.
Cho đến khi liên caotruyen với An An, cậu mới đến bệnh viện.
"Cậu không biết lúc Giang Kỳ đến bệnh viện mặt mũi tái nhợt thế nào đâu, có thấy cũng bị dọa cho c.h.ế.t khiếp."
An An nhớ lại hình ảnh Giang Kỳ tại bệnh viện.
"Bận hoàn thành đề tài, còn bận bắt người xấu, bắt xong người xấu lại bận dỗ ."
"Kết quả, sốt cao vào bệnh viện, cậu ấy lại là người biết cuối cùng."
"Bạn ơi, cún con của cậu đáng thương thật đấy, cậu lạnh nhạt với cậu ấy như thật sự không đúng."
Tôi co ro trên giường, mái tóc dài rối như tổ chim.
Chuyện này đã qua một tuần, và tôi cũng một tuần không gặp Giang Kỳ.
Nước mắt Giang Kỳ rơi trên cổ tôi, đến giờ vẫn đang thiêu đốt làn da tôi.
An An luôn tôi là tinh quyến rũ người, trước mặt chàng trai lúc nào cũng toả ra vầng hào Điểug sáng chói đó, dù là tinh cũng sẽ nhút nhát thu mình lại.
Chưa kể là, tôi mới chính là người có lỗi.
"Tất nhiên. Không phân biệt rõ ràng mà chặn số chia tay, là đại kỵ!"
"Tớ đâu có không phân biệt rõ ràng?"
Bức ảnh đó, câu đó là thật sự từ điện thoại Giang Kỳ gửi cho tôi.
Tôi không thể ngơ.
"Dù có lý do gì thì cũng đã giải tỏa hiểu lầm rồi, tại sao không gặp cậu ấy?"
"… Ngại."
…
Tô An An trợn mắt: "Đầu còn nóng chưa hết sốt à?"
Nửa giờ sau.
Tôi đứng dưới ký túc xá của Giang Kỳ, tay cầm loa An An chuẩn bị cho tôi.
"Ồ, đại mỹ nhân Hứa định gì? Tìm Giang Kỳ à?"
Trong trường không thiếu những kẻ thích hóng chuyện, tôi chỉ đứng dưới ký túc xá đã bị xem như khỉ, mặc ai người nấy chỉ trỏ.
Tôi không để ý đến mấy kẻ thiếu văn hoá này, cầm loa gọi lên ký túc xá của Giang Kỳ.
"Giang Kỳ, chị sai rồi! Đừng chia tay không?"
Chàng trai toả nắng mang ánh sáng đến: "Hứa Dư, chúng ta chưa bao giờ chia tay."
11. Ngoại truyện Giang Kỳ:
Trong lòng tôi luôn có một đặt ở vị trí cao nhất.
Cô ấy chỉ lớn hơn tôi một tuổi, lại ép tôi gọi ấy là chị.
Khi tôi gọi ấy là chị, đôi mắt ấy sẽ tràn đầy ý dịu dàng.
Khi đó tôi vẫn là một tên cứng đầu, không ít lần rối đánh nhau, trên người không tránh khỏi một số vết thương.
Khi tôi nhếch nhác ngồi ở góc hẻm hút thuốc, còn ấy đi ngang qua với tấm bảng vẽ trên tay.
Cô ấy đứng bên cạnh tôi rất lâu, chỉ vào m.á.u trên tay tôi: "Cậu không đau sao?"
Tôi lười biếng ấy một cái: "Cút!"
Cô ấy rất nghe lời, không một lời mà đi.
Hút xong điếu thuốc, khi tôi chuẩn bị rời đi, " nghe lời" quay lại, tay cầm nước khử trùng và thuốc, đưa cho tôi.
"Giữ lấy, đánh nhau không tốt."
"Sau này đừng đánh nhau nữa, bị thương rất đau."
Cô ấy thật sự rất lắm lời, cũng rất đáng .
Sau đó, tôi thường gặp ấy ở góc hẻm, biết ấy học vẽ ở đây, chỉ cần qua hẻm này, sẽ có người lái xe đón ấy về nhà.
Thỉnh thoảng ấy sẽ ngồi bên cạnh tôi, cố ý trì hoãn không về nhà.
Cô ấy nhà rất lớn lại trống trải, trong nhà chỉ có mình ấy.
Cô ấy thích ở bên tôi, rất vui.
Cô ấy tôi có khuôn mặt rất đẹp, chỉ là quá u ám.
Cô ấy tôi nên có chút khí chất thiếu niên, như có thể người mẫu, vì vóc dáng tôi đẹp như mà.
Cô ấy con trai học y rất đẹp trai, mặt tôi rất hợp với nghề y.
Cô ấy rất nhiều, tôi đều nhớ.
Tôi trở thành dáng vẻ ấy thích, khi gặp lại, ấy lại quên tôi.
Trong bụi hoa diên vĩ, ấy vẽ tôi.
Tôi đi đến trước mặt ấy, cho đến khi viết xong dãy số đó, ấy vẫn không nhận ra tôi.
Đi dọc đường, không phải không có người thích tôi, ngược lại còn rất nhiều.
Nhưng những người đó không ai là Hứa Dư.
Tôi không cần bất cứ sự thích nào ngoài Hứa Dư.
May mắn thay, ấy vẫn rất ngoan.
Tôi đã thỏa mãn mọi mong đợi của ấy, và giờ, ấy thuộc về tôi.
Hoàn.
Bạn thấy sao?