Món đồ chơi nhỏ lén mua lại bị gửi nhầm đến nhà kế.
Anh ấy tìm khắp nơi xem là của ai.
Tôi xấu hổ thừa nhận:
“Của em .”
Anh cau mày:
“Không chửi bậy!”
Sau này, trong những lần cãi vã, tôi cắn răng lặp lại:
“Của em !”
Lê Hoài Luật ôm chặt lấy tôi.
“Đúng, mãi mãi là của em.”
1
Gặp lại Lê Hoài Luật, tôi đang bị ông ngoại mắng té tát vì tối qua uống rượu với một nam minh tinh.
Dư âm cơn say còn sót lại, tôi uể oải dựa vào ghế.
Mặt tái nhợt, hai quầng thâm dưới mắt đậm đến mức trông như nữ quỷ.
Anh xuất hiện vào đúng lúc đó, từ cầu thang bước xuống.
Áo sơ mi trắng mặc ngay ngắn, gọng kính bạc tăng thêm vẻ trầm ổn.
So với năm năm trước, gầy đi không ít.
Tôi vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho lần tái ngộ này.
Nhưng khi thực sự đối mặt, tôi vẫn không thể che giấu sự bối rối.
Móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay.
Tôi gượng , lên tiếng trước:
“Anh, về nước rồi à?”
Anh tôi vài giây, ánh mắt sâu thẳm, sau đó khẽ gật đầu.
Không khí thật sự ngượng ngập.
May mà tiếng gọi ăn cơm của dì đã giúp tôi thoát khỏi huống này.
Trong bữa cơm, sau khi hỏi thăm hình của nhau, chủ đề muôn thuở lại xuất hiện.
Giục cưới.
Ba mẹ tôi mất sớm, tôi lớn lên bên cạnh ông ngoại và cậu.
Trong nhà, chỉ còn tôi và Lê Hoài Luật chưa kết hôn.
Thế nên, chủ đề này nghiễm nhiên nhắm thẳng vào chúng tôi.
Dì vừa gắp một miếng củ sen nếp vào bát , vừa :
“Tiểu Luật, đừng chỉ biết việc, chuyện cá nhân cũng phải tính toán đi chứ.”
Bà tiếp tục:
“Mẹ thấy mà con đăng trên vòng bè lần trước cũng khá đấy.”
Tay tôi siết chặt đôi đũa.
Nhìn bàn ăn đầy món ngon, tôi lại chẳng thấy chút khẩu vị nào.
Dì vẫn chưa dừng lại.
“Còn Tiểu Duyệt, con cũng phải tranh thủ đi. Bên nhà ông Trương…”
Tôi đặt đũa xuống, dứt khoát cắt ngang:
“Con có trai rồi!”
Rượu của đêm qua vẫn đang khuấy đảo trong dạ dày.
Tôi cắt ngang lời ông ngoại, giọng lớn đến mức chính mình cũng giật mình.
“Tuần trước bọn con mới quen nhau, còn chưa kịp báo cho mọi người.”
Lê Hoài Luật đột nhiên đặt đũa xuống.
Tiếng kim loại va vào thành bát vang lên rõ ràng.
Tôi theo phản xạ về phía .
Ánh mắt vô quét qua chiếc nhẫn trơn trên ngón áp út tay trái của .
Tim tôi chợt siết lại.
Tôi bật dậy.
“Anh ấy vừa nhắn để quên đồ.”
Ghế kéo lê trên sàn, âm thanh chói tai vang vọng.
“Em đi đưa cho ấy một chút.”
Tấm gương ở lối vào phản chiếu bước chân lảo đảo của tôi.
Tôi không dám quay đầu, không muốn thấy biểu cảm của họ.
2
Rời khỏi nhà ông ngoại, nỗi hụt hẫng chôn giấu bấy lâu cuối cùng cũng bùng lên.
Dưới ánh nắng lốm đốm xuyên qua tán cây ngô đồng, tôi vô định đi lang thang.
Không biết đã bao nhiêu lần mới trang cá nhân của Lê Hoài Luật.
Thứ hiện ra trước mắt vẫn chỉ là một đường thẳng lạnh lẽo.
Tôi thở dài.
Ánh mắt dừng lại trên xiên kẹo hồ lô trước cổng công viên.
Dường như bên tai vẫn văng vẳng giọng trong trẻo của một thiếu niên.
“Kiều Cẩm Duyệt, nếu ăn kẹo rồi sâu răng thì đừng có khóc lóc với !”
Nhưng sau này, cũng chính là người nắm chặt tay tôi.
Bảo rằng nhổ răng chẳng đáng sợ chút nào.
Xích đu cũ kêu lên những tiếng cọt kẹt.
Ngay tại đây.
Năm tôi 18 tuổi.
Tôi đã cưỡng hôn Lê Hoài Luật.
Lúc đó, cả hai chúng tôi đều rất non nớt.
Dù va chạm đến mức môi đau nhói, cũng không ai chịu buông tay trước.
Tôi chậm rãi ngồi lên xích đu, cắn một miếng kẹo hồ lô vừa mua.
Lớp đường ngọt ngào ngày xưa, giờ đây chỉ còn lại vị đắng chát.
Thật sự quá dở.
Khi những ánh đèn đường lần lượt sáng lên, tôi ném nốt phần kẹo còn lại vào thùng rác, xoay người trở về nhà.
Lúc mở cửa, bên trong vang lên vài tiếng lạ.
Tim tôi bỗng đập thình thịch, da đầu căng chặt.
Tôi cẩn thận cầm lấy chai rượu vang đặt ở lối vào.
Ngón tay vừa chạm vào bề mặt lạnh lẽo của chai, đèn phòng khách bỗng bật sáng.
“Ai?!”
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Lê Hoài Luật bước ra từ phòng tắm, mái tóc đen vẫn còn ướt sũng.
Chiếc khăn tắm quấn lỏng lẻo quanh hông, những giọt nước men theo cơ bụng sắc nét lăn xuống nơi ẩn khuất.
Tôi sững sờ:
“Sao lại ở đây?”
Tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, chân tôi mềm nhũn, suýt nữa quỳ tại chỗ.
Anh bước lại gần, giọng trầm ổn:
“Anh vừa về nước, bình nóng lạnh ở nhà hỏng nên sang đây mượn phòng tắm.”
Hương sữa tắm mùi hoa hồng bao trùm lấy tôi.
Căn hộ này vốn do ông ngoại mua.
Tôi và mỗi người một căn, ngay đối diện nhau.
Tôi ngước mắt, tầm vừa vặn dừng lại trên thân hình nửa kín nửa hở của .
“Anh biết mật khẩu nhà tôi từ khi nào?”
Lê Hoài Luật hơi cúi xuống, giọng mang theo chút ý :
“Từ nhỏ đến lớn, em lúc nào chẳng dùng chung một mật khẩu.”
Khăn tắm theo tác của trượt xuống một đoạn, lộ ra phần đường nét rắn chắc hai bên eo.
Tôi vội quay mặt đi, giật mình hét lên:
“Khăn sắp rơi kìa!”
Anh khẽ , giọng trầm thấp rung lên trong lồng ngực:
“Sợ gì chứ?”
Anh tôi, đôi mắt tối lại, ý sâu xa.
“Trước đây em đâu phải chưa từng thấy.”
Câu vừa dứt, căn phòng chìm vào im lặng kỳ lạ.
Vài giây sau, tôi lạnh nhạt lên tiếng, hạ lệnh đuổi khách:
“Tắm xong thì về đi. Bạn trai tôi sắp lên rồi, ấy thấy sẽ hiểu lầm.”
Lê Hoài Luật ngừng tác lau tóc.
Khóe môi cong lên một đường giễu cợt:
“Bạn trai?”
Anh chậm rãi tiến gần hơn, cơ bắp nơi cánh tay nổi lên khi chống lên tường bên cạnh tôi.
Ánh mắt sắc bén, đen sâu như mực.
Ngón tay tôi run nhẹ, móng tay bấm chặt vào khung cửa để giữ bình tĩnh.
“Anh ấy đi mua… bao cao su, sắp về rồi. Anh mau đi đi.”
Tôi hít một hơi thật sâu, giọng kiên quyết:
“Tôi rất ấy, không muốn để ấy hiểu lầm.”
Lê Hoài Luật cau mày, tôi rất lâu.
Cuối cùng, thở dài.
“Được thôi.”
Anh xoay người, mở cửa, rời đi.
Cánh cửa dần đóng lại.
Căn phòng khôi phục sự yên tĩnh vốn có.
Chỉ còn vài giọt nước vương lại trên sàn, là dấu vết duy nhất của sự hiện diện của .
3
Dọn dẹp xong, đã là rạng sáng.
Tôi nằm trên giường, lăn qua lộn lại vẫn không ngủ .
Nhịp tim vang vọng trong căn phòng tối đen.
Mùi hương hoa hồng giống hệt trên người Lê Hoài Luật bao trùm lấy tôi, len lỏi vào từng hơi thở.
Tôi bực bội trở mình, bắt đầu đếm cừu.
Một con.
Hai con.
Ba mươi bảy con.
Đến con cừu thứ năm mươi hai… nó bỗng biến thành Lê Hoài Luật.
Anh bước tới, giọt nước trượt dài theo đường viền hàm sắc nét.
Yết hầu chuyển nhẹ, mỗi bước đi đều tràn đầy sự nguy hiểm.
Bàn tay tôi, dưới sự dẫn dắt của , lướt qua cơ bụng nóng rực.
Ngón tay lần theo giọt nước kia, chậm rãi tiến sâu vào nơi ẩn sau lớp khăn tắm…
Khi ánh sáng ban mai xuyên qua rèm cửa, tôi mới thoát khỏi giấc mơ hỗn loạn.
Cảm giác trên môi vẫn còn vương vấn hơi ấm trong mơ.
Vừa mở cửa phòng với hai quầng thâm dưới mắt, mùi đậu nành hòa quyện cùng hương dầu cháo quẩy lập tức ập đến.
Lê Hoài Luật vẫn mặc chiếc sơ mi trắng của ngày hôm qua.
Ánh nắng rọi đúng vào cổ áo hơi mở của , thấp thoáng lộ ra xương quai xanh.
Tôi vô thức nuốt nước bọt, những hình ảnh trong giấc mơ tối qua lập tức tua lại trong đầu.
“Chào buổi sáng.”
Anh đặt chiếc iPad xuống.
Chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út đã biến mất, chỉ để lại một vết hằn nhàn nhạt đầy chói mắt.
“Không biết trai em thích ăn gì, nên mua hai phần theo khẩu vị của em.”
Nhìn vẻ mặt tự nhiên như lẽ hiển nhiên của , tôi không khỏi bất lực.
Dù gì thì… chưa từng nghe ai rằng có người lại dậy sớm mua bữa sáng cho cũ và trai hiện tại của ấy.
Tôi ăn vài miếng cho có lệ, sau đó viện cớ có hẹn để tiễn ra khỏi cửa.
Ngay lập tức, tôi gọi cho thân để trút giận.
Nghe xong những lời phàn nàn của tôi, Lương Hề Vi lăn lộn trên ghế sofa.
“Đừng chứ, nghe mày tả xong, trai mày có cảm giác đúng chuẩn chồng quốc dân ấy.”
“Là kiểu biết vợ mình ra ngoài ăn chơi vẫn giả vờ rộng lượng, thậm chí còn chủ cưới thiếp cho em đấy.”
“Miệng thì chỉ cần em hạnh phúc là , mà thử người khác xem, đảm bảo ấy lập tức thắt cổ ngay trước cửa phòng mày.”
Tôi nghiến răng:
“Anh ấy không phải tao!”
Lê Hoài Luật thực chất là con trai riêng của dì tôi với chồng trước.
Sau khi bà ly hôn và tái hôn với cậu tôi, mới trở thành “ trai” trên danh nghĩa.
Lương Hề Vi gian:
“Ồ, mày chỉ phản bác mỗi chuyện đó thôi à?”
“Tức là mày cũng cảm thấy nếu mày người khác, ấy sẽ thắt cổ trước cửa nhà mày đúng không?!”
Tôi: “……”
Cô ấy hắng giọng, đọc một câu đầy khí thế:
“Anh trai chồng chính là trai chồng!
Anh trai sinh ra là để chồng!
Anh trai chồng không phải trai, cũng không phải chồng, mà là— trai chồng!”
Bạn thấy sao?