Chương 10: "Đổi Gió"
Tôi và Thẩm Trác dùng số ngô vừa hái để đổi lấy một bữa trưa thịnh soạn.
Lúc quay về phòng nghỉ ngơi buổi trưa, tôi thấy Giang Tâm Nhu đã ngủ từ lúc nào.
3 giờ chiều, đồng hồ báo thức vang lên đúng giờ, tôi đi xuống lầu chọn hai chiếc cuốc để đào khoai lang.
Tuy nhiên, lúc này, Giang Tâm Nhu đột nhiên xin đổi nhóm.
"Đạo diễn, tôi không muốn chung nhóm với Lục Miễn nữa."
Ban đầu đạo diễn không đồng ý, có lẽ là vì nghĩ đến việc hai người bọn họ đã nhịn đói cả buổi trưa nên cuối cùng cũng đồng ý.
Tôi thì không muốn chung nhóm với Lục Miễn, nên bèn với Giang Tâm Nhu: "Vậy chị chung nhóm với tôi đi, tôi đào khoai lang siêu nhanh, đảm bảo tối nay chị sẽ ăn bữa no."
Giang Tâm Nhu trừng mắt tôi, cũng không còn giả vờ "yểu điệu" nữa.
"Tôi muốn chung nhóm với Thẩm Trác, tục ngữ có câu, nam nữ cùng , thì sao mà mệt.”
"Hả?"
Chọc tôi chết mất.
"Ý chị là sao?"
Giang Tâm Nhu tưởng tôi đang nhạo ta.
Tôi vội vàng khuay tay, : "Chỉ là tôi không đồng ý với câu đó của chị lắm, lát nữa chị sẽ rõ."
Sự việc không hề đơn giản như bọn họ nghĩ.
Khoai lang đều chôn dưới đất, cộng thêm việc chiếc cuốc khá nặng, chỉ đào một lúc, lòng bàn tay Giang Tâm Nhu đã nổi đầy bọng nước.
Sau đó, ta ném cuốc, vừa khóc vừa cầu nhân viên công tác đến bôi thuốc.
Thẩm Trác - người chung nhóm với ta cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, vất vả lắm mới đào vài củ khoai lang thì lại bị cuốc bổ nát.
Lúc này, trên trán ta đã lấm tấm mồ hôi.
Thấy , tôi không nhịn mà lên tiếng: "Để tôi dạy cho."
"Nhìn tác của tôi này, phải đào sâu một chút, như mới không vỡ khoai..."
Thẩm Trác học rất nghiêm túc, tay ta cũng đã nổi bọng nước, lại không hề kêu than một tiếng.
Nhìn sang Lục Miễn, không biết có phải là vì đói quá hay không mà ta đang uể oải ngồi nhặt dây khoai lang.
Buổi tối, Thẩm Trác và Giang Tâm Nhu chỉ đổi một ít thức ăn.
Giang Tâm Nhu đã sớm "đói meo", ăn hết phần thức ăn của mình trong nháy mắt.
Tôi đã sớm đoán chuyện này sẽ xảy ra, sau khi đổi thức ăn với Lục Miễn xong, tôi liền chia đôi phần thức ăn của mình.
Lục Miễn thấy tôi mãi không chịu đũa, tưởng rằng tôi không đói.
"Cô không ăn thì cho tôi."
"Ai tôi không ăn?"
Tôi lấy một chiếc bát sạch, sau đó chia một nửa phần thức ăn của mình, đưa cho Thẩm Trác.
"Ăn đi, ngày mai còn phải tiếp tục."
Thẩm Trác tôi, đôi mắt phượng xinh đẹp kia ánh lên tia sáng lấp lánh.
[Tôi rồi mà, Thời Vãn thích Thẩm Trác.]
[Cặp đôi này "ngon" quá!]
[Trải qua ngày hôm nay, tôi đã có cái khác về Thời Vãn. Nếu người cuối cùng ở bên cạnh Thẩm Trác là ấy thì tôi cũng ủng hộ.]
[Đồng ý!]
[...]
Bạn thấy sao?