Xuyên thành quản gia của nam chính bệnh kiều, tôi thẳng thắn : “Hệ thống cầu tôi cưa đổ , phối hợp một chút.”
Nam chính tôi với vẻ hứng thú.
Sau đó, lúc tôi lẻn vào phòng ta lúc nửa đêm và bị bắt quả tang, ta tức giận : “Cái này cũng là hệ thống cầu sao?”
Tôi điềm nhiên gật đầu.
Hệ thống sững sờ: “Cái đồ biến thái chết tiệt, đừng có chuyện gì cũng đổ lên đầu tôi. Chúng tôi là hệ thống nghiêm túc đấy nhé!”
1
Tôi xuyên không rồi.
Xuyên vào một cuốn tiểu thuyết ngọt sủng, lại còn tiện tay buộc phải cột với một hệ thống.
Giọng lạnh lùng như máy móc của hệ thống vang lên:
“Phát hiện người chơi Tuyết Tố Diệu đã vào cốt truyện. Nhiệm vụ của là: cưa đổ nam chính Nam Gia Hựu.”
Tôi hỏi nó: “Có thể không cưa không?”
Hệ thống : “Hoặc cưa, hoặc chết.”
Nghe xong, tôi hài lòng gật đầu.
Hệ thống nghĩ là nó trói buộc phải một kẻ ngốc như tôi, nào ngờ, là tôi tự chọn nó cơ.
Lúc này, nam chính Nam Gia Hựu đang lần lượt phỏng vấn các quản gia.
Nam Gia Hựu là người rất cảnh giác, người không do đích thân ta chọn lựa kỹ càng thì không thể bước vào biệt thự .
Chính vì tính khí âm u khó lường của ta, ba người quản gia trước đã bị dọa chạy rồi.
Rất nhanh, tôi nghe thấy ta gọi tên mình: “Người tiếp theo, Tuyết Tố Diệu.”
Tôi vừa bước vào biệt thự, cánh cửa sau lưng đã “rầm” một tiếng, bị đóng lại.
Dưới ánh đèn mờ mờ, người đàn ông ngồi trên xe lăn từ từ quay lại, lộ ra gương mặt thanh tú đầy vẻ âm u.
Anh ta mở miệng, giọng khàn khàn trầm thấp:
“Cô chính là Tuyết Tố Diệu?”
Tôi đáp lại một tiếng “Ừ”, mắt không chớp chằm chằm vào ta.
Nam Gia Hựu khẽ , giọng như mang theo sự mê hoặc khiến người ta đắm chìm:
“Về việc ba quản gia trước bị tôi dọa chạy mất, thấy thế nào?”
Tôi im lặng hồi lâu.
Hệ thống tưởng tôi bị dọa đến ngây người, vội vàng nhắc nhở: “Ký chủ, mau trả lời ta đi!”
Tôi vừa mở miệng, chưa kịp gì, một giọt nước lấp lánh đã chảy ra từ miệng tôi.
Nam Gia Hựu thấy khóe miệng tôi phản chiếu ánh sáng, tò mò qua.
Tôi nhanh chóng liếm lại, linh hoạt hút giọt nước miếng sắp rơi trở về, hào hứng bàn với hệ thống:
“Tóc dài, đại lão khuyết tật, da trắng dáng đẹp chân dài, a a a a a a a gu tôi sắp bùng nổ rồi!
“Phì phò ~
“Bé hệ thống, vẫn là cậu chọn đối tượng cưa đổ giỏi thật, chụt chụt ~”
Hệ thống bị hàng trăm ý tưởng “khảm mờ” lướt qua trong đầu tôi cho hoảng hồn: “Ký chủ, … ổn không đấy?”
Không hiểu sao, nó đột nhiên có chút lo lắng cho nam chính.
Tôi không quan tâm đến mấy suy nghĩ nhỏ nhặt của nó, mà trả lời câu hỏi của Nam Gia Hựu:
“Không sao cả, tôi sẽ trở thành quản gia thứ tư của , và cũng là… người cuối cùng.”
“Xem ra Tuyết rất tự tin.” Nam Gia Hựu nhướng mày, “Vậy có thể lý do đến ứng tuyển vị trí này không?”
Hí hí hí.
Tất nhiên là để… tán tỉnh .
Nhưng, cái này có thể ra không? Hí hí hí.
Tôi cố nuốt lại mấy lời biến thái sắp thốt ra, tự kiểm điểm bản thân.
Không , lỡ vợ đẹp của tôi sợ thì sao.
Thế nên, tôi đành ra vẻ mặt khổ sở, với Nam Gia Hựu:
“Thật ra, mấy ngày trước tôi bị ép buộc phải liên kết với một hệ thống cưa đổ, là cái hệ thống chết tiệt này bắt tôi đến gần .”
Hệ thống đột nhiên bị nhắc tới: “???”
2
“Ký chủ, điên rồi à?
“Đây đây… đây là chuyện có thể thẳng sao?”
Hệ thống bị những lời không kiêng dè của tôi dọa sợ, gào lên trong đầu tôi.
Còn tôi thì chẳng có chút lo lắng nào, ra vẻ không yên tâm, hai tay xoắn vào nhau, như một bông hoa trắng yếu đuối:
“Nam tiên sinh, cái hệ thống này còn đe dọa tôi, nếu tôi không theo cầu của nó, tôi sẽ chết!
“Vì , xin hợp tác với tôi một chút.”
Quả nhiên, Nam Gia Hựu tôi với vẻ đầy hứng thú.
Anh ta nở một nụ bệnh hoạn, hỏi lại tôi: “Ứng tuyển quản gia của tôi là cầu đầu tiên của nó à?”
Tôi cúi đầu, sợ nụ rạng rỡ của mình chói mắt ta: “Đúng .”
“Thứ từ trên trời rơi xuống, thật thú vị!”
Nam Gia Hựu tự lẩm bẩm:
“Nhưng tại sao thứ này lại nhắm đến tôi nhỉ?”
Rất nhanh, ta lại quay về dáng vẻ lạnh lùng ban đầu, tuyên bố:
“Tốt lắm, Tuyết Tố Diệu, chúc mừng đã trúng tuyển vị trí quản gia.”
Tôi giả vờ ngẩng đầu lên với vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.
Trong khi đó, giọng u uất của hệ thống vang lên trong đầu tôi:
“Điểm cưa đổ tăng 5. Ký chủ, đúng là có chút tài năng đấy.”
Tôi khiêm tốn: “Quá khen, quá khen.”
Tối hôm đó, Nam Gia Hựu gọi tôi vào thư phòng của ta.
Anh ta tôi với ánh mắt đầy ẩn ý:
“Cô biết rồi chứ, công việc của là quản gia bên cạnh tôi.”
Tôi gật đầu liên tục.
Ô hô, còn có chuyện tốt thế này sao?
Nam Gia Hựu đưa ly trà cho tôi, giọng bình thản:
“Đi pha cho tôi một ly trà.”
Tôi cầm lấy ly trà, hớn hở chạy xuống lầu, mới nhận ra ta không nhiệt độ muốn uống là gì.
Vậy thì để tôi dùng miệng thử cho ta xem.
Tôi tùy tiện rót một ly nước ấm, uống một hơi, thấy nhiệt độ này cũng ổn, thế là lại rót một ly khác.
Hệ thống kinh ngạc: “Ký chủ, không hay lắm đâu?”
Tôi vô tội đáp: “Hả? Sao chứ, người ta rõ ràng rất chu đáo mà ~”
Lên lầu, tôi đưa ly trà cho Nam Gia Hựu, ta nhấp một ngụm, nhíu mày : “Không đủ nóng, rót lại.”
Tôi chớp mắt, không gì, lại đi rót thêm một ly.
Nam Gia Hựu uống một ngụm, vẫn câu y hệt vừa rồi.
Tôi bỗng hiểu ra, biết ngay nam chính bệnh kiều này đang lên cơn, cố ý hành hạ tôi.
Nhưng ta không biết, tôi cũng là một bệnh kiều đấy nhé.
Tôi không đến đây người giúp việc, tôi đến để một kẻ biến thái.
Tôi chằm chằm vào đôi môi hồng lên của ta sau khi uống nước, nuốt nước miếng một cách thầm lặng.
Nam Gia Hựu khó hiểu tôi: “Cô còn chưa đi sao?”
Tôi hai tay nâng ly trà, trước tiên ra vẻ đang đấu tranh nội tâm kịch liệt, giọng đầy lo lắng:
“Thiếu gia, tôi…”
Chưa hết câu, tôi đặt môi mình vào đúng chỗ ta vừa uống nước, hít sâu một hơi như đang hút tiên khí, sau đó uống cạn nước nóng bên trong.
Nam Gia Hựu trợn to mắt, không thể tin nổi, chằm chằm vào tôi:
“Tuyết Tố Diệu, đang cái gì ?”
Tôi cuống quýt đặt ly trà lên bàn, lùi lại một bước, vẻ mặt trông rất bất an:
“Là… là hệ thống sáng nay đã ra một nhiệm vụ, nó bắt tôi phải gián tiếp hôn qua ly trà này. Tôi không muốn, nó lại đột nhiên khống chế cơ thể tôi!”
Hệ thống: “Đinh.”
Nam Gia Hựu híp mắt: “Hệ thống này cũng lợi thật đấy.”
Tôi gật đầu, giọng mang chút nghẹn ngào:
“Vì , cầu xin … xin đừng sa thải tôi.
“Tôi rất cần !”
Nghe , trong mắt Nam Gia Hựu thoáng hiện lên một nụ vụt qua, ta tôi bằng đôi mắt đào hoa hẹp dài, giọng điệu đầy ẩn ý:
“Cô Tuyết, tôi không đến mức vì chuyện nhỏ này mà nổi giận, huống chi… người chuyện đó lại là .”
Ôi trời, thật không giả tạo tí nào. Thế mấy quản gia trước của rốt cuộc rời đi kiểu gì?
Tôi thầm càu nhàu trong lòng, ngoài mặt lại nở nụ ngượng ngùng, sau đó vội vàng chuồn mất.
Trước khi đi còn không quên một câu chúc ngủ ngon với Nam Gia Hựu.
Hệ thống thông báo: “Chúc mừng ký chủ, phát hiện điểm cưa đổ nam chính tăng 10.”
Tôi sờ cằm, phân tích:
“Do ảnh hưởng từ gia đình, Nam Gia Hựu bài xích mọi cảm thương, đặc biệt là . Bé hệ thống, ta vừa cố ý mấy lời đó với tôi là có ý gì?”
Chưa đầy vài giây, tôi đột nhiên hiểu ra:
“Tôi hiểu rồi, ta chắc chắn muốn tôi ta trước, sau đó sẽ tàn nhẫn giẫm đạp lên cảm của tôi. Dù sao tôi cũng đã xem qua cốt truyện, Nam Gia Hựu là người rất có ham muốn hủy.”
Tôi khẽ lạnh: “Cậu bé bệnh kiều này cũng lắm chiêu trò thật. Đáng tiếc ta không ngờ rằng, chị đây chỉ thèm khát ngoại hình và cơ thể của ta thôi!”
Hệ thống định vài lời an ủi lại nghẹn, vì nó nhất thời không biết nên an ủi ai.
Một người trắng trá đen, một người trắng trá vàng.
Chỉ có nó, bé hệ thống, là trắng trá trắng thật sự!
3
Hôm sau, trời còn chưa sáng, tôi đã bị Nam Gia Hựu gọi dậy.
Anh ta ngồi trên xe lăn, dẫn tôi đến phòng thay đồ, ra lệnh:
“Lát nữa tôi phải đến công ty, quản gia Tuyết, giúp tôi phối đồ.”
Nhìn căn phòng thay đồ rộng lớn, tôi hoa cả mắt, tùy tiện chọn hai món đồ đưa cho ta.
Nam Gia Hựu lạnh lùng hai chữ: “Không .”
Tôi trố mắt , lần này cực kỳ nghiêm túc phối đồ cho ta.
Anh ta vẫn lắc đầu, vẻ mặt đầy chê bai.
Người đàn ông này, thật phiền phức!
Cuối cùng, ngay khi cơn buồn ngủ và bực tức của tôi sắp bùng nổ, Nam Gia Hựu mới chịu nhận lấy bộ đồ tôi chọn.
Vài phút sau, hai chúng tôi đứng đối diện, không ai gì.
Nam Gia Hựu nhướng mày tôi: “Quản gia Tuyết, còn không đi, chẳng lẽ muốn giúp tôi thay đồ?”
Anh ta cố ý nhấn mạnh mấy chữ “thay đồ”.
Nghe , đầu óc tôi lập tức tỉnh táo, mặt đỏ bừng, nở nụ ngượng ngùng.
“Thiếu gia không cần khách sáo, đây là việc tôi nên .”
Cậu ta lại chơi cái trò “muốn từ chối mà như không”, khiến tôi cũng thấy ngại ngùng.
Thế , Nam Gia Hựu lập tức lạnh mặt, chỉ tay ra cửa, ra hiệu cho tôi đi ra ngoài.
Tôi đành rời khỏi phòng, trong lòng chửi thầm:
“Sáng sớm đã khiến người ta kỳ vọng uổng phí, nếu ta sớm là không cần tôi giúp thay đồ, tôi đã chẳng cần chọn đồ nghiêm túc đến …”
Hệ thống nghe tôi tuôn ra mấy lời bậy bạ, định lại thôi:
“Ký chủ, có thể giữ chút văn minh không? Người ta không muốn sờ tới sờ lui, chẳng phải điều đó rất bình thường sao.”
Tôi nhún vai, gian manh:
“Ây dà, người ta thấp kém, cậu hiểu cho nhé~ Với lại, quý ông lịch lãm thì nên đi kèm với một kẻ hạ lưu như tôi!”
Chẳng bao lâu sau, tôi lại nghe thấy Nam Gia Hựu gọi mình vào.
Thế là, tôi chậm rãi bước vào.
Đôi tay thon dài của Nam Gia Hựu đang mân mê một chiếc cà vạt, thấy tôi, ta thản nhiên ném nó cho tôi, nhạt:
“Quản gia Tuyết, giúp tôi thắt cái này.”
Tôi ôm lấy cà vạt, vẻ mặt lúng túng ta.
Trong đầu thì lập tức gọi hệ thống: “Chết tiệt, cái Nam Gia Hựu này, ta dám thế sao?”
Hệ thống cũng bức thay tôi:
“Đúng , sao ta dám sỉ nhục như thế, tôi cũng chịu không nổi, đây hoàn toàn không phải việc một quản gia phải !”
Tôi liếm môi, người run lên vì phấn khích:
“Anh ta dám để tôi đến gần thế này, để tôi muốn gì thì sao?
“Tôi sợ sự tự chủ mà tôi luôn tự hào, trước vẻ đẹp của ta sẽ hoàn toàn sụp đổ mất!”
…
Hệ thống hiếm khi im lặng.
Bạn thấy sao?