Cự Tuyệt Sính Lễ [...] – Chương 1

Người cũ nhà tôi chê 18 vạn sính lễ quá đắt, mẹ ấy bảo tôi tìm cách mang thai để cưới chạy bầu.

Như không những không phải bỏ ra đồng nào, còn có thể tiện kiểm tra xem tôi có khả năng sinh con không.

Tôi quay lưng đi kết hôn chớp nhoáng với người khác.

Ba tháng sau, tại hôn lễ lớn nhất ở Nghiệp Thành.

Người cũ của tôi MC, mắt đỏ hoe đọc rõ ràng của hồi môn trị giá 80 triệu của tôi.

1

Không biết lần đầu các đến nhà người thì gặp huống gì.

Lần đầu tôi đến nhà Chu Nham, đúng lúc mẹ ấy đang nấu ăn thì bị dao cứa trúng tay.

Băng bó lại bằng băng cá nhân xong, mẹ Chu Nham áy náy hỏi tôi:

“Làm sao đây, tay bị thương rồi, nhà có bao nhiêu đồ ăn mà không ai nấu.”

Chu Nham, bố ấy và em ấy đều chằm chằm vào tôi.

Trong lòng tôi có chút căng thẳng, thử đề nghị:

“Vậy hay là mình ra ngoài ăn?”

Tôi rõ ràng cảm nhận mẹ Chu Nham không vui một chút.

“Đã mua đồ ăn rồi, ra ngoài ăn chẳng phải quá lãng phí sao.”

Lúc đó, em Chu Nham lên tiếng kịp thời:

“Chị dâu, em hay bảo chị nấu ăn ngon lắm, có thật không ạ?”

Tôi vô thức sang Chu Nham.

Tôi chưa bao giờ nấu ăn cho ấy, không phải vì không biết, mà vì tôi lười.

Chu Nham tôi với ánh mắt mong đợi.

Tôi suy nghĩ một lát, rồi hơi ngượng ngùng trả lời:

“Xin lỗi, tôi không biết nấu ăn. Anh chắc chắn người là tôi chứ?”

Sắc mặt gia đình nhà Chu lập tức thay đổi.

Bố Chu nhanh chóng :

“Để tôi nấu đi, bao năm cũng học chút ít.”

2

Chu Nham kéo tôi vào phòng” ấy, không giấu nổi sự trách móc.

Miểu Miểu, em biết nấu ăn mà, sao lại dối nhà là không biết?”

Tôi hỏi lại ấy:

“Ý là, vừa rồi em nên thừa nhận, rồi vào bếp nấu một bữa thịnh soạn cho cả nhà ?”

Chu Nham nhận ra giọng điệu của mình hơi nặng, vội xin lỗi tôi:

“Miểu Miểu, không có ý đó.”

“Chỉ là trước giờ luôn khen em nấu ăn ngon, bố mẹ có ấn tượng rất tốt với em. Nhưng bây giờ, chắc họ nghĩ những lời đều có chút phóng đại.”

Tôi đáp lại:

“Không sao đâu, em không để ý.”

Trong bữa ăn, trên bàn chỉ có ba, bốn món rau đơn giản.

Bố Chu giải thích:

“Tôi chỉ biết mấy món này thôi, đừng chê nhé.”

Mẹ Chu và em ấy tôi với ánh mắt không mấy thiện cảm.

Tôi lập tức lắc đầu :

“Không đâu ạ.”

Trong bữa, mẹ Chu hỏi tôi:

“Nghe ở Nghiệp Thành nhiều người gả con không cần sính lễ, Miểu Miểu, nhà em có cầu bao nhiêu sính lễ không?”

Câu hỏi này, tôi thật sự chưa từng nghĩ tới.

Lúc đó, tôi suy nghĩ một chút, rồi đáp:

“18 vạn ạ.”

Trước đây nghe đồng nghiệp bảo, giờ sính lễ thường tầm giá này.

Vừa xong, tôi thấy sắc mặt mẹ Chu lập tức xụ xuống.

3

Bữa cơm hôm ấy, tôi ăn rất khó chịu.

Tôi có chút hối hận, lẽ ra không nên vì sự nài nỉ của Chu Nham mà mềm lòng đồng ý đến nhà ấy.

Dựa vào lan can ban công, tôi đang đắn đo có nên rời đi ngay lúc này không, thì nghe thấy tiếng mẹ Chu từ phòng bên cạnh vọng lại:

“18 vạn sính lễ, nó cũng dám ! Đến một bữa cơm còn không biết nấu, vừa vào nhà đã như tổ tông không câu nào, cho hai vạn tôi cũng thấy tiếc.”

Sau đó là tiếng Chu Nham vang lên.

“Mẹ, nhỏ tiếng thôi, đừng để ấy nghe thấy. Mẹ bớt giận đi, chuyện sính lễ còn có thể bàn bạc. Miểu Miểu hồi còn đi học là hoa khôi của trường, có nhiều người theo đuổi, nên tính cách hơi kiêu một chút.”

Tôi nghe mà lòng không thoải mái.

Hóa ra trong mắt gia đình Chu Nham, tôi tệ đến .

Thật ra tôi chỉ hơi căng thẳng, không biết nên gì với họ.

Lúc này, mẹ Chu Nham lại lên tiếng:

“Bàn bạc gì mà bàn! Con trai dì Vương để mang thai trước khi cưới, lấy vợ không tốn một đồng sính lễ nào, còn suốt ngày hớn hở khoe khoang. Nếu mẹ mà phải tốn tiền, chắc dì Vương chết mất.

“Con mau cho Miểu Miểu mang thai đi. Đến lúc đó cưới chạy bầu, khỏi phải tốn đồng nào.

“Mà thật, hai đứa nhau hai năm rồi, sao bụng con bé vẫn chưa có tĩnh gì? Lần này coi như kiểm tra xem Miểu Miểu có sinh không. Mẹ không muốn con cưới một người phụ nữ không biết đẻ về đâu.”

Tôi không ngờ Chu Nham lại đáp:

“Trước đây con cờ thấy phiếu khám sức khỏe của Miểu Miểu, ấy bị buồng trứng đa nang, nghe rất khó mang thai. Con sẽ thử xem.”

Tôi đứng sững người, hoàn toàn choáng váng.

Tôi vốn là người khá chậm nhiệt.

Việc đồng ý Chu Nham không phải vì tôi quá thích ấy, mà vì ấy theo đuổi tôi suốt bốn năm đại học không ngừng nghỉ.

Các chị em tôi Chu Nham học giỏi, đối xử tốt với mọi người, ngoại hình cũng ổn, nên khuyên tôi thử.

Tôi đồng ý, và Chu Nham quả thực đối xử với tôi rất tốt.

Tôi không muốn sống thử trước hôn nhân, ấy đồng ý.

Tôi muốn ăn kem giữa trời đông giá rét, ấy bật sưởi ấm trong phòng rồi tự tay kem cho tôi.

4

Trong lòng tôi vẫn còn một chút hy vọng với Chu Nham.

Hy vọng rằng những lời ấy chỉ là để đối phó với mẹ ấy.

Nhưng không ngờ, cuối tuần đó, khi tôi ngồi trên ghế sofa, Chu Nham cầm chiếc nhẫn bạch kim chưa đến hai nghìn tệ, quỳ xuống trước mặt tôi.

“Miểu Miểu, nếu em chưa muốn kết hôn, chúng ta đính hôn trước không? Anh thực sự muốn sống cùng em, mỗi tối ôm em đi ngủ, mỗi sáng mở mắt ra là thấy em.”

Nếu tôi chưa nghe những lời và mẹ , có lẽ tôi sẽ cảm .

Nhưng giờ đây tôi chỉ cảm thấy lạnh lẽo toàn thân, lòng vô cùng buồn bã.

Tôi vào ánh mắt lấp ló sự bất an của Chu Nham, suy nghĩ rồi :

“Để em cân nhắc đã.”

Chu Nham rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ sẽ chờ tin tốt từ tôi.

Còn tôi thì hoàn toàn chết tâm.

5

Tôi quay về nhà, với bố mẹ rằng tôi đã chia tay Chu Nham.

Tôi cũng mình muốn kết hôn, hỏi họ khi nào sắp xếp cho tôi đi xem mắt.

Bố mẹ tôi rất vui.

Họ chưa từng gặp Chu Nham luôn tin rằng những mối không môn đăng hộ đối phần lớn đều không có kết quả tốt đẹp.

Họ rất nhanh, trong vòng một tuần đã sắp xếp cho tôi gặp hơn hai mươi đối tượng xem mắt.

Đều là những cậu ấm nhà giàu, điều kiện tương xứng.

Nhưng sau khi gặp xong, tôi chẳng có cảm với ai cả.

Vì những người này, người thì dẻo miệng, người thì khó chịu.

Cũng có vài người là kiểu nam thần tinh , điều kiện, tính cách và ngoại hình đều tốt.

Nhưng vừa mở miệng, họ đã mong tôi sau khi kết hôn sẽ ở nhà nội trợ, hoặc cầu tôi phải hiếu thảo với bố mẹ họ.

Tôi thẳng mình bị buồng trứng đa nang, khả năng cao không sinh con.

Họ lập tức sợ hãi, bỏ chạy ngay.

Thậm chí còn có người , càng hay, ta có người ngoài sinh con rồi, sau khi cưới con sẽ đưa về để tôi nuôi.

Tôi cảm thấy việc đi xem mắt quá mệt mỏi, không muốn tiếp tục nữa.

Đang chuẩn bị rời đi thì bên cạnh vang lên một giọng trầm ấm đầy cuốn hút.

“Xin lỗi, tôi đến muộn. Có phải Ngô không?”

Tôi ngẩng đầu, liền thấy một gương mặt điển trai với đường nét rõ ràng.

Người đàn ông có đôi mắt sâu hút hồn, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mềm mịn.

Anh ta ngồi xuống đối diện tôi, mặc vest chỉnh tề, khí chất quý phái.

Trông hệt như hình mẫu tổng tài bá đạo trong truyền thuyết.

Không hiểu sao, khi bị ta , tim tôi đột nhiên đập nhanh hơn.

“Cô Ngô, chào , tôi là Thẩm Trạch. Tôi thẳng luôn, tôi đến đây xem mắt chỉ vì muốn tìm một bà Thẩm, là ai không quan trọng, tất nhiên nếu môn đăng hộ đối thì càng tốt.”

“Yêu cầu của tôi cũng rất đơn giản. Tôi có người mình thích, sẽ không điều gì có lỗi với . Chỉ là sau khi kết hôn, tôi sẽ không vào . Những gì người khác có sau khi kết hôn, cũng sẽ có. Nếu đồng ý, trước tiên chúng ta sống thử, hợp thì kết hôn.”

Tôi sững sờ.

Chưa từng gặp ai thẳng thắn như .

Nhưng nghe ta sau khi kết hôn sẽ không chạm vào tôi, tôi lại lòng.

Tôi thử với ta: “Tôi bị buồng trứng đa nang, không thể sinh con.”

Không ngờ ta hoàn toàn không bận tâm.

“Vậy thì tôi càng yên tâm, ít nhất sẽ không giở trò ‘trộm giống’.”

Tôi: “?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...