Mẹ tôi lúc mang thai chắc chắn không chỉ có một linh hồn, chúng muốn mượn cơ thể mẹ tôi để chuyển sinh. Vì trong cơ thể có nhiều linh hồn chuyển sinh, cộng thêm chúng giao với tro cốt xà, bị lây tính xà, nên mẹ tôi mới có thể đói như , luôn cảm thấy muốn ăn m.á.u và thịt sống.
Lẽ ra tôi có thể từ từ chờ đợi khi Trương Tân Trúc lấy loại xà trong cơ thể tôi ra, cốt nhục xà đàn chắc chắn đã cảm nhận nguy hiểm, vì chúng đã thúc ép mẹ tôi ăn không ngừng trong vòng một ngày, để linh hồn trong bụng mẹ tôi mau chóng lớn lên.
Có thể vì sợ tôi nghĩ lung tung, rể cuối cùng còn cố nhấn mạnh: “Cốt nhục xà đàn mà thấy đó, chính là dùng để áp chế huyết đầu rắn, cái bình âm tà này tạo ra cũng chỉ là để dọa người, không có khả năng sinh con trai.”
“Cho dù xà trong cơ thể không bị lấy ra, mẹ vẫn mang hàng trăm linh hồn trong bụng, nghĩ bà ấy có thể sống sót mà sinh con sao?” Khi những lời này, ta còn cố liếc qua chị Dư Tâm, có lẽ là muốn an ủi tôi.
Họ thực sự rất ấm áp, nên gần đây tôi không đi học, buổi tối cũng quay lại sống ở chỗ đó.
Sau đó, tôi có hỏi Trương Tân Trúc về vấn đề thu phí, ấy đều tránh né hoặc trêu tôi.
Sau khi ba mẹ tôi qua đời, nhà bà nội đã đưa t.h.i t.h.ể về quê an táng, tôi dự định ít nhất sẽ đưa họ đi một đoạn đường cuối cùng. Nhưng từ khi người thân hỏi tôi về phí mai táng, tôi chưa kịp trả lời thì bà nội đã gọi điện mắng tôi một trận, rồi đem t.h.i t.h.ể ba mẹ tôi về gia đình mà không cho tôi biết.
Tôi nghĩ dù sao cũng mặc kệ họ thế nào, tôi vẫn sẽ tự mình lái xe đưa ba mẹ đi một đoạn. Nhưng rồi người thân lại gọi điện to tiếng cho tôi biết, gia đình đã thay ba mẹ tôi chọn một đứa con trai, họ chủ chọn người đó lo mai táng cho ba mẹ tôi.
Họ không cần tôi chi tiền mai táng, cũng không muốn tôi trở về. Tiền bán nhà của ba mẹ tôi, cũng muốn chia cho người con trai đó.
Vì , tôi lại từ bỏ ý định tiễn đưa ba mẹ.
Sau khi ba mẹ tôi qua đời, cuộc sống của tôi dần trở nên bình lặng, không còn ai thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm, cũng không ai trách mắng tôi. Tôi vẫn tiếp tục đi ở nhà trẻ như thường lệ, trừ khi có việc khác thì tôi mới nghỉ.
Trương Tân Trúc bắt đầu thường xuyên đón Trương Nghênh Thăng, đôi khi Dư Học cũng đi cùng.
Mỗi lần tôi đưa Trương Nghênh Thăng đến cổng nhà trẻ, Trương Tân Trúc lại rủ tôi ra ngoài uống trà sữa, hoặc tôi đến công viên để hỗ trợ một việc gì đó. Khi đó tôi rất bận, chỉ là sẽ hẹn sau.
Anh ấy chỉ đứng bên ngoài, kéo tay Trương Nghênh Thăng, mỉm tôi.
Sau đó, Dư Học sẽ lớn tiếng gọi tôi: “Bây giờ mới biết cái gì gọi là nhớ mãi không quên, ấy chính là như , không thì sao lại thường xuyên đưa đón Tiểu Thăng, sao lại dạy cho Tiểu Thăng giả cương thi, đều là để thu hút giáo Từ!”
Trương Nghênh Thăng chỉ hì hì, Trương Tân Trúc đá Dư Học một cái, sau đó tôi, rồi lại ngây ngô.
- Hết -
Bạn thấy sao?