Thậm chí lúc nãy trên xe của Trương Tân Trúc, trong một thoáng, tôi còn mong bà ấy dứt khoát đã c.h.ế.t rồi cho xong!
7
Trong lòng tôi chợt lóe lên một ý nghĩ âm u, “ rể” dường như cảm nhận điều gì đó, lập tức quay đầu tôi:
“Không cần về nhà đâu, cốt nhục tương liên, nếu đã uống m.á.u của , nó nhất định sẽ đến tìm , dù gì cũng là chị của nó.”
Giọng ta có chút trầm lắng. Tôi đột nhiên nhớ lại trong giấc mơ, hình ảnh đứa trẻ cuộn tròn, bị rắn quấn quanh, gọi tôi là “chị ,” khiến cả người tôi lạnh toát.
Đúng lúc này, Dư Học vừa đun nước xong, pha cho tôi và Dư Tâm mỗi người một ly trà hoa hồng.
Trương Tân Trúc vội cầm một ly, đặt trước mặt tôi: “Uống nước đi.” Rồi quay sang “ rể” : “Cô ấy nhát gan, đừng dọa ấy nữa.”
“Anh rể” chỉ liếc ly trà hoa hồng rồi với Trương Tân Trúc: “Ly này nhạt quá, đợi nước nguội bớt thì thêm vào một muỗng rưỡi mật ong, không hơn không kém.”
Dư Học kinh ngạc sang Dư Tâm, còn “ rể” lại tỏ vẻ rất chắc chắn.
“Ly này cũng cần thêm.” Trương Tân Trúc vội đẩy ly trà qua, rồi quay lại hỏi tôi: “Thêm một muỗng rưỡi không?”
“Ồ… đúng là ‘nhớ mãi không quên’ đây mà!” Dư Học vừa vừa đầy ẩn ý, liếc tôi và Trương Tân Trúc.
Tôi không hiểu vì sao ta cứ nhắc đến cụm từ “‘nhớ mãi không quên” mãi như !
Bầu không khí lúc này có chút kỳ lạ. Dư Tâm hình như hơi đỏ mặt, còn “ rể” thì vẫn bình tĩnh như thường.
Trương Tân Trúc lườm Dư Học một cái ta lại chẳng bận tâm, quay người mở tủ lạnh, lấy lọ mật ong ra rồi đặt mạnh lên bàn: “Tự mà thêm đi, thích thêm bao nhiêu thì thêm!”
Dư Tâm liền ho khẽ một tiếng, rồi nhanh chóng dỗ dành: “Thôi nào, muốn một muỗng rưỡi đúng không? Để em cho!”
Lúc này “ rể” mới quay sang tôi, :
“Ba mẹ hôm nay đã lộ hành tung, biết sẽ không trở về. Chúng ta đi thẳng đến nhà , nếu mẹ có vấn đề gì, dễ dàng chuyện thị phi, tốt hơn hết là cứ ở đây chờ cái bình kia.”
Tôi nghe mà cảm thấy không đáng tin lắm, chẳng lẽ cái bình còn có chân mà tự chạy đến tìm tôi?
Ý nghĩ này vừa lóe lên, trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh cái bình nằm dưới gầm giường, cuộn tròn như một đứa trẻ.
Tôi vội bưng ly trà, uống một ngụm nước ấm.
Trương Tân Trúc đã thêm mật ong vào ly của tôi, ngọt ngào, thơm mùi hoa hồng, đúng là rất dễ uống.
Thấy tôi uống, ấy liền hỏi: “Thế nào, ngọt không? Có cần thêm mật ong nữa không?”
Dư Tâm cầm ly trà lên, khẽ mỉm , ánh mắt tôi và Trương Tân Trúc đầy ẩn ý.
Lúc này tôi mới nhận ra không khí kỳ lạ là từ đâu. Có chút lúng túng, tôi đặt ly trà xuống, gật đầu với Trương Tân Trúc, rồi lấy điện thoại ra xem giờ.
Đã bảy tám giờ tối, ba mẹ tôi quả thực không gọi giục tôi về nhà.
“Anh rể” bảo chúng tôi chờ: “Nếu ở đây, Cốt Nhục Xà Đàn muốn uống m.á.u , chắc chắn sẽ đến vào ban đêm, bị thu hút bởi huyết khí. Đặc biệt là lúc huyết khí của còn phát tán, rất dễ bị tìm ra. Chúng ta chỉ cần chờ thôi.”
Nghe đến “huyết khí phát tán”, tôi hiểu ngay ý ta gì, chỉ hận không thể chui ngay xuống ghế sofa!
Nhưng nếu chỉ cần chờ thì tôi cũng thấy an tâm phần nào.
Trương Tân Trúc còn gọi cơm hộp cho mọi người cùng ăn.
Bạn thấy sao?