Cốt Nhục Xà Đàn – Chương 20

Tôi chỉ thấy lòng mình trống rỗng vô cùng.

 

Trương Tân Trúc kéo tôi đi, ra đến xe, ấy tôi, khẽ : “Cái đầu rắn đó, chắc là mấu chốt. Thứ đó có vẻ rất nguy hiểm. Tôi sẽ đưa đi tìm rể Dư Học, ấy giỏi lắm, lại còn quen với một con mèo đen rất đặc biệt. Móng vuốt con mèo này có thể khắc chế rắn, nên không cần lo.”

 

Tôi ngồi trong xe, chằm chằm vào bàn tay mình, rồi ngẩng lên Trương Tân Trúc: “Tôi cứ nghĩ với những gì dì Đinh kể thì ít nhất người mẹ đó đã chết.”

 

Nhưng họ vẫn sống tốt, thậm chí chẳng cần nuôi con , để người khác nuôi lớn hai đứa rồi tìm về, giờ thì ung dung hưởng thụ tiền chu cấp của chúng!

 

Dựa vào cái gì chứ...

 

Họ không cần thì vứt bỏ.

 

Khi cần thì lại tìm quay về, chỉ bởi vì những con ấy mang trong mình một chút cốt nhục của họ sao?

 

Còn con lớn đã bị hiến tế, bị cắn nát thịt mà c.h.ế.t thì sao?

 

Cô ấy đã gì sai? Chỉ vì ấy là con thôi sao?

 

Trương Tân Trúc nắm c.h.ặ.t t.a.y lái, quay sang tôi, ngón tay gõ nhẹ, khuôn mặt luôn tươi nay hiện lên vẻ nghiêm trọng, như thể không biết phải an ủi tôi thế nào.

 

Tôi hít một hơi thật sâu, rồi thở ra mạnh mẽ, sau đó Trương Tân Trúc mỉm :

 

“Bị dọa rồi đúng không? Không ngờ tôi lại có nội tâm u ám như .”

 

Thật ra, việc mong mẹ ấy c.h.ế.t chẳng qua chỉ vì tôi biết rằng mẹ mình khả năng không c.h.ế.t , nên tôi hy vọng những kẻ khác sẽ nhận lấy sự trừng này thay.

 

Trương Tân Trúc nhếch miệng nhạt, khởi xe chậm rãi:

 

“Nghe Tiểu Thăng , đang ôn thi chứng chỉ giáo viên? Chuẩn bị thế nào rồi?”

 

Anh ấy đúng là cái gì cũng biết.

 

Dùng chủ đề này để chuyển hướng, như muốn nhắc nhở tôi rằng tương lai còn nhiều hy vọng.

 

Tôi khẽ chua chát:

 

“Vẫn còn một môn phải thi lại, các môn khác đều qua rồi.”

 

Trương Tân Trúc liếc tôi khi lái xe, tò mò hỏi:

 

“Sao hồi còn học đại học không thi, giờ vừa vừa học chẳng phải mệt hơn sao?”

 

“Lúc đó phải thêm nhiều việc quá.” Tôi không khỏi nắm chặt ghế ngồi, Trương Tân Trúc và bình thản : “Vì không có tiền. Tôi không có thời gian để thi cả hai chứng chỉ cùng lúc.”

 

Thật ra, cũng chẳng có gì khó khăn để ra. Tình hình gia đình tôi thế nào Trương Tân Trúc đều đã biết, chẳng có gì để che giấu.

 

Khi học ngành sư phạm, ba mẹ tôi hầu như không hỗ trợ tiền bạc. Việc thi chứng chỉ đều tốn kém, thời gian đó tôi còn chưa lấy chứng chỉ trợ lý giảng dạy. Cuối tuần phải trợ giảng ở các trung tâm nghệ thuật, chỉ 50 tệ mỗi ngày.

 

Làm gì có thời gian và tiền bạc để thi chứng chỉ giáo viên.

 

Trương Tân Trúc liếc tôi, ngại ngùng : “Xin lỗi.”

 

Chiếc xe dừng lại tại khu nhà tập thể giá rẻ, nơi mà giá nhà chỉ bằng một nửa các khu khác.

 

Trương Tân Trúc ra hiệu bảo tôi xuống xe: “Chuyện này, đến nhà Dư Học có ba mẹ ấy ở đó, tôi không dám . Chị ấy có căn hộ ở đây, chúng ta cứ hẹn ở đó.”

 

Tôi Trương Tân Trúc đỗ xe, rồi mới nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm túc. Khi chờ thang máy, tôi quay sang hỏi Trương Tân Trúc: “Đúng rồi, tôi chưa hỏi, tính phí thế nào?”

 

Nghe ấy chuyện trong công viên, vì muốn mở rộng dịch vụ, ấy cũng rất cố gắng.

 

Vừa rồi mua một đống đồ, đều là ấy  trả tiền, còn dẫn tôi đi khắp nơi, lại còn muốn tìm người giúp đỡ. Chắc chắn giá cả sẽ không rẻ...

 

Nhìn số tiền tiết kiệm ít ỏi của mình, tôi chợt thấy tiếc.

 

“Nói đến tiền thì mất cảm !” Trương Tân Trúc vỗ vai tôi, : “Sau này tôi có con, nhất định phải tận tâm giúp tôi chăm sóc đấy.”

 

“Chuyện sau này thì để sau đi...” Tôi nghĩ đến số tiền ấy vừa chi, chắc chắn không dưới vài trăm tệ.

 

“Thang máy đến rồi.” Trương Tân Trúc kéo tôi vào, : “Lát nữa gặp chị rể, chuyện ngọt ngào chút, họ là người tài giỏi, bọn họ nghe lọt tai sẽ không ngại giúp đỡ.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...