Cốt Nhục Xà Đàn – Chương 2

"Chúng ta là ba mẹ của con, nhờ con chút việc thôi mà còn đòi tiền..." Ba lập tức mắng tôi.

 

Nhưng mẹ lại ho nhẹ một tiếng, rồi ngượng ngùng : "Đưa thì đưa, trước, sau này con có tiền phải trả lại đấy."

 

Thật ra, tôi luôn muốn mua một căn nhà cho riêng mình. Từ bé, mỗi khi ông bà nội đến tôi không vừa mắt, họ đều thẳng thừng đẩy tôi ra khỏi cửa, đây là nhà con trai bà, không muốn thấy tôi ở đó.

 

Từ lúc đó, tôi đã rất khao khát có một căn nhà của riêng mình.

 

Mấy năm qua, tôi thêm tích góp vài vạn, ở đây giá nhà cũng thấp, chỉ cần thêm hai vạn nữa và mượn đồng nghiệp một ít là tôi có thể miễn cưỡng mua một căn hai phòng nhỏ.

 

Thế là sau khi ba chuyển cho tôi một vạn tệ, tôi mang theo vài bộ quần áo về nhà.

 

Tối đó, ba mẹ còn cung kính thắp hương, chuẩn bị mọi thứ cho cái bình cũ nát ấy. Sau khi đã sẵn sàng, họ lấy ra một cây kim chích một chút m.á.u từ đầu ngón tay tôi.

 

Tôi tưởng chỉ cần nhỏ m.á.u lên miệng bình là xong ba lại bảo tôi thọc hẳn bàn tay vào.

 

Cái bình kiểu cũ, miệng nhỏ bẩn thỉu, không sạch sẽ gì, bên trong có một lớp bụi bám dày, ở miệng bình cỡ miệng chén lại có thứ giống như chất nhầy.

 

Ban đầu tôi không muốn đưa tay vào, vì miệng bình chỉ to hơn cổ tay tôi một chút. Khi thọc vào, tay tôi va vào thứ bẩn bẩn, ghê tởm không biết là gì.

 

Loại bình này có khi là bình đựng tro cốt hay thứ gì đó.

 

Nhưng ba bất ngờ giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi nhét thẳng vào bên trong.

 

Khi tôi định rút tay ra, mẹ liền ôm lấy tôi: "Niệm Nhi, con không thương mẹ sao? Con không biết bà nội con sắp c.h.ế.t đến nơi rồi, mẹ cũng không dám ngẩng cao đầu trước bà ấy. Con coi như giúp mẹ không?"

 

Mẹ , giọng như nghẹn ngào, tôi thấy những nếp nhăn và vết nám trên mặt mẹ, cùng những sợi tóc bạc sau tai, tự dưng thấy thương mẹ nên không giãy giụa nữa.

 

Ba giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi vào bình, mắt chăm chăm vào thành bình, như thể ông có thể xuyên qua mà thấy bên trong.

 

Khi mới thọc tay vào, rõ ràng bên trong trống rỗng. Tôi cũng không để ý, chỉ thả lỏng tay rồi quay qua hỏi ba: "Xong chưa?"

 

Ba cái bình với ánh mắt vừa căng thẳng vừa phấn khích, nắm chặt lấy cánh tay tôi, như thể muốn đẩy cả cánh tay tôi vào bình.

 

"Mất bao lâu nữa..." Tôi quần áo mình dính vào miệng bình, giống như dính dầu mỡ, lại giống vết sáp.

 

Nhưng vừa xong, tôi cảm thấy ngón tay bị nhói một cái, như bị một vật lạnh mà mượt mà mút lấy.

 

Tôi giật mình hoảng sợ, vội muốn rút tay ra: "Có cái gì ở đây ?"

 

"Chỉ một chút nữa thôi! Một chút là xong rồi!" Ba chằm chằm vào thành bình, một tay bóp chặt cánh tay tôi, tay kia đè vai tôi xuống: "Nhanh! Nhanh lên!"

 

Thứ bên trong bình chỉ mút lấy một chút rồi buông ra cảm giác đó thật quá đáng sợ, khiến tôi nổi da gà khắp người.

 

Ba tôi ép tay tôi rất chặt, huống hồ còn có mẹ ôm lấy tôi, tôi không thể rút tay ra. Tôi theo ánh mắt ba, đang định hỏi ba đang gì.

 

Thì thấy trên bề mặt bẩn thỉu của cái bình, dường như có hơi nước tụ lại từ từ, lớp bụi trên đó ẩm ướt, giống như khi hơi thở mờ đi mặt kính. Hai con rắn quấn lấy nhau dần hiện ra trên bề mặt bình.

 

Ba tôi thấy, liền hưng phấn reo lên: “Đúng rồi, là thật!”

 

Ông lập tức kéo cánh tay tôi ra, ôm cái bình rồi phấn khích chạy vào bếp.

 

Mẹ tôi cũng nhanh chóng buông tôi ra, chạy theo ba vào bếp, vừa đi vừa đầy phấn khích: “Thật sự là xà giao triền rồi sao?”

 

Xà giao triền, chính là rắn đang giao phối.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...