Trong phòng ngủ, ánh sáng lờ mờ tỏa ra, trong không khí còn lưu lại một mùi hương mập mờ.
Mỗi lần xong Sơ Nhất mệt đến nỗi không muốn đậy, Kiều An Sâm tắm rửa xong, trên tay cầm một cái khăn ướt lau người cho .
Sơ Nhất hơi xấu hổ, cảm thấy "người chung phòng" này đột nhiên quá ân cần.
Cô mái tóc đen lộn xộn của Kiều An Sâm, không hiểu sao có chút tức giận, muốn tính sổ.
"Tại sao không thể xem phim cùng em?" Cô cố ý rửa sạch trái cây, máy chiếu đã chuẩn bị sẵn sàng, phim cũng là nghiêm túc chọn lựa.
"Anh không có." Động tác trong tay dừng lại, tròng mắt đen mờ mịt như sương mù dày đặc, mơ hồ lại rất đơn thuần.
"Anh muốn đọc sách." Sơ Nhất nhắc nhở .
" Lúc trước là muốn đọc sách." Kiều An Sâm đăm chiêu suy nghĩ, nghiêm túc trả lời.
"Vậy tại sao lại muốn chuyện này." Giọng Sơ Nhất mang theo chất vấn, không hề phát hiện bản thân lúc này nhờ vào sự nuông chiều mà sinh ra kiêu ngạo.
Kiều An Sâm cúi đầu xuống, cầm lấy khăn mặt tiếp tục giúp lau sạch sẽ thân thể.
Tiếng lầm bầm rất nhỏ truyền đến.
"Bởi vì chuyện thú vị hơn xem phim rất nhiều."
Sơ Nhất: "...."
Qua một khoảng thời gian sống chung, Sơ Nhất cũng khá hiểu phần tính cách Kiều An Sâm, mím môi để mặc gì thì .
Tắt đènmột lần nữa, lần này cả hai người đều đã mệt mỏi, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Sau sự cố "xem phim" Sơ Nhất hoàn toàn từ bỏ ý định kéo gần khoảng cách với Kiều An Sâm, tất cả đều thuận theo tự nhiên, sống một cuộc sống bình thường đơn giản.
Trái ngược hoàn toàn với hoàn cảnh của Sơ Nhất, gần đây Trình Lật rất vui vẻ, hình ảnh tràn ngập trên Weibo, không phải một vài bức ảnh tự sướng, mà chính là ảnh chụp cùng với người .
Hôm nay bay tới Nhật Bản, ngày mai lại bay đến Maldives, thường xuyên phát cẩu lương lên mạng, Sơ Nhất thấy đỏ cả mắt, cầm điện thoại lăn lộn ở trên giường.
A a a a a trai người ta như còn chồng thì...
Không nghĩ tới nữa, càng nghĩ lại càng đau lòng.
Vừa nhắc đến tào tháo, tào tháo liền đến, Trình Lật ở Maldives gọi video cho , khi Sơ Nhất vừa mới mở video lên, thấy bầu trời và biển trong xanh, hàng dừa cao và bãi cát vàng óng.
"Anh , nhích qua kia một chút, em muốn chuyện với chị em tốt của em." Trình Lật với người đàn có cơ ngực đẹp ở bên cạnh, giọng ngọt ngào, sau đó hôn lên môi người kia, một lát sau đầu bên kia chỉ còn lại một mình ấy.
Sơ Nhất chứng kiến một màn kia, trong lòng chua xót.
"Sắp tới thất tịch rồi, định trải qua như thể nào hả?" Trình Lật nằm trên ghế, đôi chân đung đưa qua lại.
Sơ Nhất rủ mắt xuống, khuôn mặt như đưa đám.
"Không biết, không phải vẫn còn sớm à..."
"Sớm cái gì mà sớm! Không phải còn vài ngày nữa hay sao, người ta muốn đến nhà hàng tốt đều phải đặt trước mấy ngày đấy." Trình Lật ở đầu bên kia bla..bla.
"Cậu biết không, trai nhà mình nửa tháng trước đã lên kế hoạch sẵn rồi, ấy muốn hai đứa mình trải qua đêm thất tịch đầu tiên ~~~"
"...Rồi sao?" Sơ Nhất hỏi ấy, chỉ muốn ngay lập tức kết thúc cuộc trò chuyện này.
"Sao cậu lại lạnh lùng như chứ!" Trình Lật bất mãn lên án, "Chẳng phải hai ta đã lâu không trò chuyện với nhau sao, mình chỉ là đang quan tâm hình gần đây của cậu thôi."
"Tình hình gần đây của mình không có gì đáng nhắc đến, còn hình của cậu, mình nắm rõ trong lòng bàn tay."
Trình Lật ở bên kia ra tiếng, "Cục cưng à, đừng buồn, hay là mình mua vé cho cậu đến đây nhé, chúng ta cùng nhau đi chơi."
"Thôi khỏi, mình không muốn bị trai cậu đánh chết." Sơ Nhất thời gian trên góc phải màn hình điện thoại, "Vậy nha, mình đi nấu cơm đây."
"Ồ, bây giờ cậu còn biết nấu cơm nữa hả, thật không đó, ra dáng hiền thê lương mẫu rồi."
Sơ Nhất không để ý đến tiếng hét của Trình Lật, cúp máy rồi rời khỏi giường.
Tối nay Kiều An Sâm tan đúng giờ, muốn chuẩn bị xong bữa tối trước khi về.
Ngày nay internet ngày càng phát triển, mỗi dịp lễ tết, tất cả mọi người xôn xao bàn tán về nó.
Đêm thất tịch hai ngày sau cũng không ngoại lệ
Hiện tại, chỉ cần Sơ Nhất mở trang đầu ra, luôn luôn có những bình luận liên quan đến đêm thất tịch, ngay cả truyện tranh vừa mới cập nhập đã có độc giả bình luận.
[Đại thần]: Sắp đến thất tịch rồi, không phát đường sao!!!
[Đại thần]: Sắp đến thất tịch rồi, có phải nên tăng thêm phúc lợi hay không?
[Đại thần]: Chúc tác giả thất tịch vui vẻ.
Sơ Nhất: ". . ."
Dù bị cái sự kiện này oanh tạc, cũng rất háo hức mong chờ ngày lễ thất tịch.
Buổi tối, vào trang web trên điện thoại, lơ đãng với người bên cạnh.
"Phải rồi, mấy hôm nữa là thất tịch đó."
"Hả?" Kiều An Sâm đẩy mắt kính trên mặt, thuận miệng hỏi đáp một tiếng.
"Có chuyện gì sao?"
Có chuyện gì sao.
Trong nháy mắt, Sơ Nhất cảm thấy vô cùng hụt hẫng.
Cô khó mà tin .
"Chúng ta không... suy nghĩ một chút xem nên trải qua như thế sao?" Sơ Nhất cố gắng bình tĩnh , Kiều An Sâm nghe thì quay sang .
"Đêm thất tịch?" Anh suy tư một chút, "Lễ nhân?"
"Để kiểm tra xem hôm đó có cần tăng ca hay không, hình như gần đây không có công việc khó giả quyết nào, hôm đó chúng ta cùng ra ngoài ăn một bữa cơm nhé?" Anh thử hỏi .
Sơ Nhất: ". . ." Quả nhiên, lúc đầu không nên hy vọng gì về .
"Cũng ." Cô miễn cưỡng trả lời, sau đó nằm quay lưng lại, chùm chăn kín mít.
Lễ hội truyền thống của Trung Quốc diễn ra vô cùng sôi , vào ngày bảy của tháng bảy, các cửa hàng trên phố đều trang trí với gam màu chủ đạo là màu hồng, một số cửa hàng cũng đã tổ chức các hoạt , các cặp đôi giảm giá vui chơi hoặc tặng những món quà nhỏ.
Có vô số người giao bán hoa hồng trên đường phố.
Sơ Nhất ra ngoài lấy bưu kiện chuyển phát nhanh, là Trình Lật gửi cho , shipper có lẽ là người mới, vẫn chưa quen thuộc mấy khu ở gần đây, cả buổi trời, cuối cùng vẫn là đi ra ngoài lấy đồ.
Bao bì hộp rất tinh xảo, gói rất nhiều lớp, Sơ Nhất tò mò mở ra, bên trong là một mảnh ... ren tím, trong suốt, đồ lót ...?
Cô chằm chằm vào mảnh vải nhỏ trong tay, có cảm giác như tam quan bị hỏng nặng.
Trình Lật ở bên kia nhận thông báo từ shiper, ngay lập tức gọi điện cho , Sơ Nhất nhận điện thoại.
"Này, bảo bối, nhận rồi à? Thất tịch vui vẻ!!!" Kèm theo đó là một trận sung sướng, bộ dạng Trình Lật giờ phút này hết sức khoa trương.
Sơ Nhất lấy hai tay che mặt lại.
"Trình Lật, xin cậu bình thường lại một chút không."
"Ha ha ha ha ha chúc cậu có một đêm nhân lãng mạng, muah muah~"
"..."
Lúc Kiều An Sâm sắp , Sơ Nhất đã thay xong quần áo, nhắn tin hỏi có muốn đặt chỗ trước không.
Kiều An Sâm trả lời, khi nào xong việc thì về đón .
Lúc Kiều An Sâm gọi điện bảo đi ra ngoài, Sơ Nhất soi gương lại một lần nữa, nhỏ trong gương mặc một cái váy màu đen, mái tóc đen dài xõa xuống, đuôi tóc cụp vào vai, xinh đẹp không kém phần gợi cảm.
Cô nhớ đến bộ quần áo "đặc biệt" mà mặc hôm nay, khuân mặt đỏ rần lên.
Sơ Nhất mím môi theo thói quen, chợt nhớ tới cái gì đó, lấy một thỏi son đánh lên môi.
Màu đỏ bắt mắt, kết hợp với tóc và váy đen, khiến cho rũ bỏ vài phần ngây thơ, tăng thêm vài phần quyến rũ.
Lúc Kiều An Sâm thấy Sơ Nhất, đứng hình mất mấy giây, sau đó lại lập tức khôi phục lại dáng vẻ bình thường, thay mở cửa xe.
Hôm nay Sơ Nhất đeo giày cao gót, lúc đứng cạnh Kiều An Sâm thì xứng đôi hơn một chút, trước kia chỉ cao tới vai , mỗi lần đứng cạnh đều có cảm giác mình giống con .
Trên đường đi hai người cũng không chuyện với nhau, Kiều An Sâm là người ít , về phần Sơ Nhất, do trang điểm nên hơi mất tự nhiên.
Cô lén Kiều An Sâm.
Hôm nay bọn họ mặc đồ đôi, loại đồ này chỉ mặc vào những dịp đặc biệt, ngày thường cả hai mặc đồ rất tự do, lúc nào Kiều An Sâm cũng mặc âu phục với áo sơ mi, khi có việc quan trọng thì thắt thêm cà vạt.
Hôm nay chắc là do cầu của công việc, Kiều An Sâm mặc một bộ âu phục màu đen, áo sơ mi xanh nhạt, cà vạt màu tím, bên trên có hoa văn.
Bộ đồ kia càng tăng thêm vẻ lạnh lùng vốn có của , vẽ mặt nghiêm túc thường thấy, đặc biệt là khi lái xe.
Sơ Nhất , trong ánh mắt tăng thêm vài phần si mê, quên cả dời mắt.
Bên cạnh có người vượt lên, ấn còi hai lần, Sơ Nhất bừng tỉnh, kịp thời phản ứng, lấy tay sờ lên mũi che bớt sự xấu hổ.
Do đi ăn ở gần đây nên chẳng mấy chốc đã đến nơi, Kiều An Sâm tìm chỗ đỗ xe, Sơ Nhất đánh giá xung quanh.
Dường như chỗ này là một khu thương mại, có rất nhiều cửa hàng, rất nhiều món ăn, ánh mắt quét qua từng cái, trước mắt có vô số biển hiệu.
"Đệ nhất tôm hùm đất" "Lẩu Trùng Khánh gia truyền" "Ẩm thực Hồ Nam"....Nhiều vô số.
Một số người còn ghép mấy bàn lại với nhau, vừa uống rượu vừa tán gẫu, tiếng trò chuyện huyên náo, tràn ngập hơi thở của cuộc sống.
Sơ Nhất không tránh khỏi nghi ngờ.
Hình như... cũng không thấy chỗ nào có điều kiện tốt hơn, phù hợp với ngày hôm nay..
Kiều An Sâm nhanh chóng quay lại, kéo cà vạt trên cổ xuống, cởi bỏ hai cúc áo sơ mi, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, áo khoác vắt ở trên tay.
Khí chất hoàn toàn bất đồng với xung quanh, ngay cả bước chân cũng tuấn tiêu sái.
Trong vài giây ngắn ngủi, Sơ Nhất quên mất vừa nãy đang nghĩ gì.
"Chúng ta đi đâu ăn cơm ?" Kiều An Sâm đi đến trước mặt , Sơ Nhất hỏi , Kiều An Sâm hơi nghiêng mặt ra hiệu cho , sau đó dẫn đi hướng bên cạnh.
"Ngay đây, rất gần."
Sơ Nhất đi theo , trơ mắt bước vào cánh cửa kính bên cạnh, trên bức tường cũ còn dán câu đối màu đỏ, ngước mắt lên trên, trên đầu là một tấm biến lớn màu xanh lá cây.
ẨM THỰC HỒ NAM.
Bạn thấy sao?