Chương 6 Ba người nương tựa lẫn nhau
Tông Cảnh Hạo chau mày, có cảm giác bị lừa dối.
Trong phòng khách, vú Vu đã thức dậy chuẩn bị bữa sáng.
Nhìn thấy Lâm Tân Ngôn mặc đồ ngủ, một mình ngồi trên sofa, tít mắt, “Đêm qua ngủ vẫn tốt chứ?”.
Bà tưởng rằng đêm qua Tông Cảnh Hạo ở cùng Bạch Trúc Vi không về, trong đêm nghe thấy tiếng , bà thức dậy một cái thì biết đêm qua Tông Cảnh Hạo đã trở về và vẫn ngủ ở trong phòng.
Đây là người vợ mà phu nhân định đoạt cho cậu chủ, đương nhiên là tốt, cuối cùng cậu chủ cũng kết hôn rồi, người mà luôn chăm sóc cho là vú Vu cũng vui.
Sắc mặt và giọng của bà đều quá nhiệt ,mờ ám kì lạ.
Lâm Tân Ngôn cương cứng người thu lại nụ “ Rất, rất tốt ạ”.
“Vậy mau mau, thay quần áo, tôi chuẩn bị bữa sáng,một lúc nữa ăn cơm”. Vú Vu đi vào nhà bếp, bắt đầu nấu bữa sáng.
Lâm Tân Ngôn cúi đầu áo ngủ trên người mình, quần áo lấy vẫn ở trong phòng.
Lúc này người đàn ông bên trong chắc đã mặc xong quần áo rồi chứ?.
Cô đứng dậy đi về hướng phòng ngủ, đứng ở cửa, nhấc tay lên gõ cửa.
Không có ai trả lời.
Cô lại gõ, vẫn không có ai trả lời.
Trong lúc không biết thế nào thử đẩy cửa mở ra, cửa phòng không khoá ở bên trong, vừa đẩy liền mở ra.
Chỉ là khoảnh khắc cửa phòng đẩy ra, gương mặt bổ nhào đến trước mặt giống như mùa đông vào tháng 12, gió rét căm căm,thổi người khác phát run.
Anh ngồi trên cạnh giường,ánh mắt lạnh ngắt nhìm chăm chằm vào một tờ giấy.
Tờ giấy đó.
Rất nhanh Lâm Tân Ngôn rõ trong tay cầm là cái gì, theo ánh mắt thấy một mớ lộn xộn trên mặt đất, có một loại cảm giác nhục nhã khi việc riêng tư bị người khác lục lọi, chạy vào, một tay đoạt lấy, chất vấn , “Anh dựa vào cái gì, không người khác đồng ý, mà đồ của người khác, có hiểu việc riêng tư hay không?”.
AA.
Tông Cảnh Hạo nhạt một tiếng, “Việc riêng tư?”.
Bộ dạng nham hiểm của , thấy người ta vô cùng khiếp sợ, “Bụng đang mang nghiệt chủng, gả cho tôi, bây giờ lại chuyện việc riêng tư với tôi?”.
Lâm Tân Ngôn, “Tôi——-Tôi———”. Lâm Tân Ngôn muốn giải thích, ngay trong chốc lát không tìm lý do thoái thác hợp lý.
Tông Cảnh Hạo đứng lên, bước chân bước không nhanh không chậm đặc biệt có tiết tấu, mỗi một bước, đều như thở mạnh đồn ép vô cùng gần, như mây đen nghìn nghịt cuồn cuộn qua mặt mày mạnh mẽ của , “Nói, có mục đích gì?”.
Muốn để cha hờ, trở thành cháu đích tôn đầu tiên của nhà Tông?.
Giao dịch trước đây, chỉ là kế tạm thời của ?
Càng nghĩ thì sắc mặt của càng sa sầm.
Lâm Tân Ngôn nhếch miệng, cơ thể run lẩy bẩy, không ngừng lui về phía sau, hai tay che trước bụng, chỉ lo sẽ tổn thương đến đứa con trong bụng, “Không phải tôi có ý muốn giấu , chúng ta chỉ là hôn nhân giao dịch, tôi mới——-tôi mới không , tuyệt đối không có bất kì mục đích gì”.
Giọng điệu của Tông Cảnh Hạo kì lạ một luồng uy hiếp kì dị u ám, “Vậy sao?”.
Lâm Tân Ngôn bảo vệ bụng, ung dung thản nhiên thu người về phía đằng sau, cố gắng duy trì sự trấn tĩnh, “Thật đó, loại chuyện này, sao có thể lừa dối trót lọt, nếu tôi có ý nghĩ không an phận gì thì sẽ không chết yên ổn, hơn nữa, nếu tôi thực sự bám lấy Tông, tôi nghĩ Tông cũng có thủ đoạn, tôi chết đúng không?”.
Tuy tác của rất nhỏ và rất nhẹ, Tông Cảnh Hạo vẫn phát hiện , ánh mắt quét qua trên phần bụng mà bảo vệ.
Tâm của dừng lại trên mặt , “Tại sao trước đó không rõ?”.
Tông Cảnh Hạo có thể không dễ dàng tin như .
Đôi tay mà bảo vệ phần bụng, dần dần năm chặt, đứa bé này đối với mà là quá bất ngờ, lại là người thân có quan hệ máu mủ với , đã mất đi em trai, cho nên muốn sinh đứa bé này ra.
Sau này có thể cùng với mẹ giống như ngày trước, ba người nương tựa lẫn nhau.
Nghĩ đến đêm đó, không kìm mà phát run, mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay toát thẳng ra, “Tôi, tôi cũng là mới biết cách đây không lâu”.
Cô thậm chí còn không dám với Trang Tử Khâm, phiếu đến bệnh viện kiểm tra, cũng không dám để ở nơi ở, chính là sợ Trang Tử Khâm phát hiện.
Không nghĩ rằng sẽ dẫn đến tĩnh lớn như .
Để Tông Cảnh Hạo nghỉ ngờ cơ của không đơn thuần.
Cô mới 18 tuổi mà thôi, mà——- Cuộc sống riêng lại không thận trọng như ?
Sắc mặt Tông Cảnh Hạo u ám không gì so sánh , cảnh cáo , “Trong một tháng này, yên phận cho tôi một chút, để tôi biết chuyện gì——-”.
Lâm Tân Ngôn, “Sẽ không, tuyệt đối sẽ không, tôi nhất định yên phận thủ thường, nếu ra bất kì việc khác thường nào, sẽ mặc cho Tông xử lý” Lâm Tân Ngôn vội vàng đảm bảo.
Cho dù không thể có sự tin cậy của , cũng không thể để nghi ngờ cơ của mình.
Cô vốn dĩ đã ở trong hoàn cảnh khó khăn, nếu như lại thêm một kẻ địch, sẽ không có lợi đối việc việc đoạt lấy đồ.
Tông Cảnh Hạo chằm chằm vào , ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, dường như đang phán đoán độ tin cậy trong lời của .
Cốc cốc ———Lúc này vú Vu bước đến, “Đồ ăn xong rồi”.
Tông Cảnh Hạo thu lại ánh mắt, thu lại thần sắc hung ác, “Thu dọn sạch sẽ thứ trên sàn ”.
Nói xong liền quay người đi ra.
Tông Cảnh Hạo vừa rời đi, hai chân Lâm Tân Ngôn đều mềm rồi, dựa người lên tủ thấp phía sau lưng, nghỉ ngơi một lúc mới có thể khôi phục thể lực của mình, ngồi xổm người xuống, nhặt quần áo rơi vãi dưới sàn lên.
Nhìn phiếu siêu âm trong tay, nước mắt liền rời xuống, rơi lên trên giấy rồi nhoè đi.
Cô lau mặt một cái, không thể khóc, không thể khóc, đó là biểu hiện của sự yếu đuối.
Không yếu đuối, mẹ và đứa bé trong bụng đều cần .
Đem tờ giấy gấp đôi lại rồi nhét vào trong túi, thay quần áo rồi ra ngoài.
Trong phòng ăn đã không còn người, trên bàn đang đặt một chiếc cốc cà phê rỗng và đĩa ăn trống trơn, chắc là ăn xong và đi mất rồi.
Lâm Tân Ngôn không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm một hơi, chung sống với người đàn ông kia thực sự là áp lực.
Cô đi đến trước bàn ăn, ăn cơm.
Ăn sáng xong, liền ra ngoài, trước là sẽ trở về, sợ Trang Tử Khâm lo lắng cho mình.
Vừa vào nhà liền bị Trang Tử Khâm kéo lấy, hỏi, “Cậu cả nhà họ Tông kia———”.
Lâm Tân Ngôn, “Mẹ”. Giọng điệu của Lâm Tân Ngôn kéo rất nặng, không muốn nhiều đến chuyện này, “Con người ấy rất tốt, đừng lo lắng cho con””.
Trang Tử Khâm than một hơi, con lớn rồi có chủ kiến của mình, cũng không thích nghe bà nhiều, tâm trạng không kìm mà thất vọng, “Mẹ chỉ là quan tâm con”
Sợ người đàn ông kia đối xử với con không tốt.
Lâm Tân Ngôn ôm lấy bà, không phải cố ý, chỉ là giằng co với Tông Cảnh Hạo, thuyết phục , đã kiệt quệ sức lực, cảm thấy mệt mỏi.
Lâm Tân Ngôn, “Mẹ, chỉ là do con hơn mệt, không phải con cố ý đâu”.
Trang Tử Khâm, “Mẹ biết, mẹ không trách con”. Trang Tử Khâm vuốt dọc lưng , dường như cảm nhận sự mệt mỏi của , “Nếu mệt, thì ngủ một lúc đi”.
Lâm Tân Ngôn gật đầu, tuy không muốn ngủ, thực sự cảm thấy mệt,trở về phòng, mà vô thức ngủ mất.
Buổi trưa, Trang Tử Khâm cơm xong, gọi dậy ăn cơm.
Ngồi vào bàn ăn, Trang Tử Khâm đơm cơm cho con , “ Mẹ món cá mà con thích ăn nhất”.
Trong lòng Trang Tử Khâm cảm thấy áy náy với con mình, tuy đã sinh ra, không thể cho một tuổi thơ tốt đẹp, bắt phải theo mình chịu khổ.
Lâm Tân Ngôn món cá chua ngọt mẹ mình trên bàn, mùi chua ngọt nhè nhẹ, trước đây thích ăn nhất, mà lúc này ngửi thấy mùi vị này, trong dạ dày vô cùng quẳn quại.
Cô không chịu , oọ—— Trang Tử Khâm, “Ngôn Ngôn”
Lâm Tân Ngôn không có thời gian giải thích che lấy miệng, một cơn quay cuồng đầu đi vào nhà vệ sinh, bò trên bồn rửa tay nôn khan.
Trang Tử Khâm lo lăng đi theo vào, bà là người từng trải, xem phản ứng của con mình, sắc mặt hơi hơi trắng nhợt, bà lại không quá tin, con bà rất bảo thủ, rất thật thà, ở trường học cũng chưa từng đương, rất tự trọng.
Giọng của Trang Tử Khâm có chút run run, “Ngôn Ngôn, Con đây là sao ?”
Cơ thể Lâm Tử Ngôn đột nhiên cứng lại, hai tay giữ lấy dọc hai bên bồn rửa mặt không ngừng xiết chặt, quyết định cần đứa bé này, thì sớm muốn Trang Tử Khâm cũng biết.
Cô quay người lại mẹ mình, cổ vũ thêm dũng khí.
Lâm Tân Ngôn, “Mẹ, con có thai rồi”.
Trang Tử Khâm một lúc không đứng vững , lùi về phía sau một bước, có chút gì đó không dám tin, mới 18 tuổi thôi.
Bạn thấy sao?