05
Một tuần sau sự kiện tỏ , Lâm Tụng Thanh mới liên lạc với tôi.
Tôi vốn không muốn tiếp chuyện, hệ thống lại ép buộc tôi phải nhận, cảnh cáo tôi không bạo lực lạnh với nam chính.
Tôi đã nghĩ đến việc từ bỏ, vẫn cứ thế mà bạo lực lạnh, có thể gì chứ.
Hệ thống lại :
[Ký chủ, nghe theo chỉ thị sẽ mở cho một lối công lược đặc biệt, giúp sớm hoàn thành nhiệm vụ.]
Tinh thần tôi lập tức tỉnh táo.
“Công lược đặc biệt là cái gì?”
“Cô có thể dùng cách đặc biệt này, chỉ cần có thể lấy từ trên người nam chính một trăm vạn tệ, coi như thành công.”
“Đồng ý.”
Tôi nhận điện thoại từ Lâm Tụng Thanh gọi đến, giọng điệu của ta không tốt, chất vấn tôi:
“Sao lâu như mới nghe điện thoại?”
“Vừa mới tắm xong.”
“Em đến club đón , uống nhiều quá.”
Tôi nghe âm thanh của ta có chút không giống bộ dạng đã uống say, vì buộc phải nhiệm vụ, tôi vẫn là đi đến đấy.
Sau khi đến club, tôi theo chỉ dẫn của nhân viên phục vụ tìm phòng bao của ta.
Nhân viên phục vụ giúp tôi mở cửa, người ở bên trong thoáng chốc đều hướng mắt tôi.
Nhìn kỹ thì thấy Lâm Tụng Thanh, người nổi bật nhất trong đám người, ta nâng mí mắt lên, giọng điệu nhàn nhạt .
“Nhìn đi, tôi ta sẽ đến mà.”
Trong phòng lập tức vang lên những tiếng .
Ánh mắt họ tôi tràn đầy sự coi thường.
Lâm Tụng Thanh: “Khê Xuân chính là một chó nghe lời của tôi.”
“Khê Xuân, tới đây, kính mọi người một ly rượu.”
Anh ta hơi ngửa ngồi trên ghế sô pha, dưới hốc mắt sâu lóe lên một tia sáng, trông vừa lười biếng vừa sang chảnh.
Tôi đi vào, đứng trước mặt ta, ta.
“Anh có ý gì?”
Anh ta từ từ mở mắt lên, về phía tôi:
“Cái gì?”
“Tôi bảo mới rượu mọi người, không nghe thấy hả?”
Tôi nở nụ , nhớ tới hệ thống tôi có thể sử dụng phương pháp đặc biệt.
Tôi chai rượu màu đen trên mặt bàn, cầm lấy chai rượu chưa mở trong tay điên cuồng .
“Uống nhiều rượu cũng không có ý nghĩa gì, chơi một chút cho kích thích, có dám không?”
Lâm Tụng Thanh bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, ánh mắt đều vào tôi, không chuyện, vẻ mặt ta cũng không mấy thoải mái, ta cảnh cáo tôi.
Tôi như hoàn toàn không thấy.
“Thử xem tôi có thể mở chai rượu này bằng đầu không, nếu mở , đưa tôi một trăm vạn tệ, như thế nào?”
“Cô điên rồi!”
Lâm Tụng Thanh giọng điệu có chút sợ hãi.
Quần áo trên người hắn toàn là đồ đắt tiền, chắc chắn là không muốn ra tai nạn chết người.
Tôi cũng không cho ta thời gian phản ứng, trực tiếp đập chai rượu vào đầu, tiếng chai vỡ vụn, rượu tí tách từ trên đầu tôi chảy xuống.
Tôi bỏ chai rượu trong tay ra, ta đưa tay:
“Đưa tôi năm mươi vạn tệ.”
Lâm Tụng Thanh tôi như người điên, mãnh liệt nắm lấy tay tôi kéo ra khỏi phòng bao.
Tôi bị ta kéo đi nhanh khiến cho đầu óc cho chút choáng váng, tránh khỏi cánh tay ta dựa trên tường.
“Đi bệnh viện với tôi.”
“Anh đưa tôi năm mươi vạn tệ trước.”
Lâm Tụng Thanh đưa tôi tới bệnh viện, tôi cũng nhận năm mươi vạn tệ.
Mặc dù lấy cơ thể khỏe mạnh ra để đặt cược, tôi cảm thấy cũng đáng, dù sao cơ thể tôi tới bây giờ cũng đã bớt khỏe mạnh đi rồi.
Tôi vẫn muốn giữ lại tính mạng và một tỷ…
06
Hoa khôi Quách Nhã đột nhiên tới tìm tôi.
Tôi vừa thấy ta, đã biết rõ là người đến cũng không có ý gì tốt.
Tôi ôm sách, vốn định lách qua người ta, ta cũng không chuyện, chỉ là tôi đi hướng nào, ta lập tức chặn hướng đó.
“Tìm tôi có việc gì?”
“Tôi hy vọng về sau tránh xa Lâm Tụng Thanh ra một chút.”
“Dựa vào cái gì?”
Trong tay còn thiếu năm mươi vạn tệ, dựa vào cái gì mà cách xa ta một chút.
Quách Nhã đánh giá tôi từ trên xuống, thấy tôi cả người bình thường, giọng điệu trở nên xem thường.
“Tôi biết rõ loại con như , nghèo nên chỉ muốn dựa vào phú nhị đại để thay đổi số phận của mình.”
“Nhưng sẽ không có Lâm Tụng Thanh đâu.”
“Tôi với ấy là thanh mai trúc mã, đã có hôn ước từ nhỏ, chẳng qua chỉ là thứ mà ấy tìm đến vui một chút lúc tôi rời đi thôi.”
“Dù sao, từ trước tới giờ ấy cũng không qua lại đường với người nghèo.”
Tôi thật sự là phục rồi, có tiền là giỏi lắm sao?
Ở trước mặt tôi mở miệng là nghèo, chờ tôi lấy một tỷ, việc trước tiên là đi thu mua nhà họ Lâm và nhà họ Quách.
“Sau đó thì sao?”
Tôi vẫn cứng đầu như không hiểu.
Quách Nhã hơi tức giận, ta là một người có giáo dục tốt, không bậy trong trường học, chỉ có giận giữ lấy tiền ra nhục tôi thôi.
“Tôi có thể đưa một trăm vạn tệ, về sau tránh xa ấy một chút.”
Tôi ha ha một cái, trả lời lại một cách đầy mỉa mai:
“Lâm Tụng Thanh trong mắt vốn rẻ mạt như sao, chỉ có giá một trăm vạn tệ?”
“Nếu tôi cưới ta, sau này không chỉ lấy mỗi một trăm vạn tệ đâu!”
“Khê Xuân!”
Đằng sau đột nhiên truyền tới tiếng gầm lên của Lâm Tụng Thanh.
Nhìn qua Quách Nhã, trên mặt ta hiện lên nụ không mấy tốt đẹp, xem ra ta đã biết Lâm Tụng Thanh ở sau lưng tôi từ lâu rồi.
Lâm Tụng Thanh đi đến trước mặt tôi.
“Tôi biết không biết xấu hổ rồi, không ngờ là lại không biết xấu hổ đến mức này.”
“Tham lam tiền của tôi, tôi một đồng cũng không cho .”
Anh ta xong, lập tức kéo Quách Nhã rời đi.
Tôi bóng lưng họ rời đi, nhỏ giọng với hệ thống.
“Tôi như có tính là đau khổ nam chính không?”
Âm thanh lạnh như băng của hệ thống vang lên:
[Tính.]
“Vậy có trừng không?”
Hệ thống:
[Không, bởi vì đã mở phương pháp đặc biệt.]
“Tôi có thể lấy một trăm vạn tệ từ Quách Nhã không?”
[Không thể, chỉ đạt khi tiền lấy từ nam chính thôi.]
Mẹ kiếp!
Tôi nhịn không mà chửi bậy.
Cách chó nịnh bợ này không thể lấy một trăm vạn tệ rồi.
Tôi đổi cách, áp dụng cách đánh mạnh.
Nói như , sau này mỗi lần Lâm Tụng Thanh tức giận, không biết là có phải vì tôi hay không, tôi cũng đều sẽ đi dỗ dành ta.
Nhưng lần này, tôi đình công rồi.
Bạn thấy sao?