Công Lược Thái Tử [...] – Chương 7

Tôi chịu hết nổi rồi: "Rốt cuộc muốn thế nào, đường đường là thái tử gia không có cuộc sống riêng sao?"

Anh ta ủy khuất hỏi ngược lại tôi: "Chúng ta còn chưa qua giai đoạn đương nồng nhiệt mà, em đã bắt đầu chán rồi sao?"

"…… Đã ba tháng rồi."

Bây giờ cả trường gần như đều biết cái bộ dạng không có giá trị của Chu Tứ Cẩn sau khi rồi!

Bây giờ mỗi ngày bên cạnh đều có một người trai là nhân vật phong vân của trường.

Đi đến đâu cũng là tiêu điểm của đám đông, gì cũng không tự nhiên.

Không nhịn muốn trốn tránh ta.

Sau khi bị ta phát hiện, trực tiếp ôm tôi vào góc hôn một trận ra trò.

"Bé cưng, em đúng, trước đây chính là giả tạo và thanh cao, quá bộ, bây giờ hận không thể mỗi ngày dính lấy em, hoặc là giấu em đi, chỉ thôi."

Đây là cái loại lời lẽ gì .

Mấy ngày nay ta lại xem cái loại tiểu thuyết bệnh hoạn gì nữa !

12

Ký túc xá trước đây cảm thấy ồn ào, bây giờ lại thấy yên tĩnh hơn nhiều.

Cô nàng nhà giàu thỉnh thoảng sẽ vài câu chua chát.

Nhưng phần lớn thời gian, là nhờ tôi đặt bàn ở cái nhà hàng Pháp kia cho ta.

Nhìn ra nàng nhà giàu thật sự thích ăn.

Mỗi lần nhắc đến, ta đều ấp úng: "Cậu giúp tôi đặt bàn ở nhà hàng nhiều lần như rồi, tôi không phải là người thích chiếm tiện nghi đâu, đợi sau này cậu bị Chu Tứ Cẩn đá rồi, tôi gọi bốn người mẫu đến chúc mừng cậu."

"……"

Rốt cuộc là chúc mừng ai đây.

Sau kỳ thi cuối kỳ, tôi đến bệnh viện thăm mẹ.

Bà ngạc nhiên trước sự thay đổi của tôi, tôi như biến thành một người khác.

"Trở nên trắng trẻo mập mạp, người cũng tinh thần hơn."

Nghĩ đến điều gì đó, mắt mẹ đỏ hoe: "Trước đây mỗi lần con đến thăm mẹ, gầy đến mức sờ thấy cả xương, cả người cũng u uất không thích chuyện."

"Bây giờ thấy con trở nên tốt như , chuyện cũng nhiều hơn, sống hạnh phúc, mẹ trong lòng đặc biệt vui mừng. Tiểu Hân, những năm qua con đã chịu khổ nhiều rồi."

Tôi cũng không khỏi ngẩn ngơ.

Bây giờ trên người mặc quần áo sáng màu sạch sẽ mềm mại, không cần vì sợ bẩn khi việc mà phải mua áo khoác màu đen.

Da và tóc cũng nàng nhà giàu kéo đi dưỡng da theo thời gian cố định.

Viện thẩm mỹ đắt nhất ở thành phố, là của nhà Chu Tứ Cẩn.

Cô ta kéo tôi đi, giảm giá năm mươi phần trăm.

Tiền thật sự có thể nuôi người.

Mẹ hỏi tôi: "Bây giờ còn đau dạ dày không?"

Tôi lắc đầu, mỗi ngày đều bị ai đó giám sát ăn cơm đúng giờ.

Đã lâu rồi không bị đau dạ dày.

Thậm chí cả những ngày đèn đỏ đáng sợ nhất mỗi tháng, bây giờ đến cũng không khó chịu như trước.

Chu Tứ Cẩn chưa bao giờ cho tôi đụng vào nước lạnh.

Mà trước đây, tôi vừa đau bụng kinh, vừa rửa bát vào mùa đông.

Khi đó suýt chút nữa đau đến ngất xỉu, cũng phải cắn răng kiên trì, chỉ vì gom đủ tiền viện phí cho mẹ.

Bây giờ tiền thuốc men của mẹ đã đóng, còn điều trị trong điều kiện tốt hơn.

Số tiền cha nợ cũng đã trả hết.

Không biết từ bao giờ, tôi đã sống cuộc sống mà trước đây mình hằng mơ ước.

Gặp Chu Tứ Cẩn.

Có lẽ là ông trời thương xót cho những đau khổ của tôi trong mười mấy năm qua.

13

Ra khỏi bệnh viện, tôi nhắn tin cho Chu Tứ Cẩn.

Chu Tứ Cẩn trả lời ngay lập tức: "Sao bé cưng?"

"Tối qua có lén gặm cổ em không hả?"

"Không có mà."

Tôi: "Em đến bệnh viện thăm mẹ, mẹ em cứ chằm chằm vào cổ em, hỏi sao lại đỏ, em mới phát hiện ra, đồ đáng ghét, đã bảo là đừng hôn vào chỗ thấy rồi mà!"

Anh ta gửi một biểu tượng cảm con mèo vô tội.

Anh ta: "Chỗ không thấy đã hôn đầy rồi……"

Mặt tôi đỏ bừng.

Anh ta còn dám !

Từ sau lần nghỉ hè ở trường, Chu Tứ Cẩn vừa dỗ dành vừa dụ dỗ, bảo tôi chuyển đến biệt thự của ta ở.

Mới đầu còn biết kiềm chế.

Sau này thì bắt đầu không biết xấu hổ là gì.

Để bồi bổ dạ dày cho tôi, mỗi ngày ta đều tự mình nghiên cứu thực đơn.

Nhưng có người đàn ông tốt nào nấu cơm mà lại mặc tạp dề không quần áo bao giờ.

Người giàu quả nhiên ít nhiều đều có tật xấu.

Còn mỗi ngày cứ lượn lờ trước mặt tôi, bảo tôi xương bướm, cơ bụng, đường nhân ngư của ta……

Tôi đẩy mặt ta đang tiến lại gần ra.

"Đừng có phát điên nữa."

Anh ta thuận thế ngậm lấy ngón tay tôi.

Ánh mắt dụ dỗ.

"Hôm nay em có hơn một chút nào không?"

"……"

Ai đến lôi con công đang xòe đuôi này đi hộ tôi cái.

Trước đây tôi âm thầm quấy rối ta.

Bây giờ ta lại bám lấy tôi như ma đói.

Quả báo nhãn tiền.

14

Sau khi tốt nghiệp, Chu Tứ Cẩn thừa kế đế chế thương mại của mình.

Còn tôi chọn tiếp tục học lên cao.

Vì thích nhiếp ảnh, tôi đã chụp rất nhiều bức ảnh sáng tạo, còn liên tiếp giành không ít giải thưởng.

Sau này có buổi tụ họp bè.

Có người hỏi tôi và Chu Tứ Cẩn thân phận cách biệt như , cuối cùng có thể đến với nhau không?

Trước đây tôi cũng sẽ nghĩ đến vấn đề này, sẽ lo lo mất.

Nhưng bây giờ thì không.

Dù thế nào đi nữa, tôi cũng cảm ơn ta, đã kéo tôi ra khỏi vực sâu tăm tối, biến tôi thành một người đời.

Tôi hy vọng tôi và ta đều có thể ngày càng tốt hơn.

Bạn bè vỗ tay, ngưỡng mộ cảm giữa chúng tôi.

Có người đề nghị chơi thật hay thách.

Tôi bốc trúng thách.

"Gọi điện thoại cho trai, chia tay, sau đó tắt máy một tiếng."

Tôi: "…… Hay là đổi cái khác đi?"

"Không , cứ cái này thôi."

"Cậu chẳng lẽ không muốn biết phản ứng của tổng giám đốc Chu sao?"

Dưới sự xúi giục của bọn họ, cộng thêm tác dụng của rượu, tôi đã gọi.

Điện thoại nhanh chóng kết nối, giọng dịu dàng: "Alo, bà xã."

"Nhanh đã nhớ ……"

Chưa xong, tôi đã cắt ngang lời ta: "Chia tay."

Không dám nghe những lời phía sau, tôi trực tiếp cúp máy tắt nguồn.

Mọi người giơ ngón tay cái về phía tôi.

Hậu quả của việc chơi lớn như là, trên đường về nhà, bên ngoài trời mưa, chiếc Maybach của Chu Tứ Cẩn trực tiếp ép xe của tôi dừng lại.

Anh ta mặt không cảm bế tôi từ xe tôi, vác lên xe của ta.

Đưa về nhà "nấu cháo" ba ngày ba đêm.

Giọng tôi khàn đặc: "Đồ đáng ghét mau dừng lại, ghét ……"

Anh ta càng dùng sức hơn: "Ghét nhiều lần như rồi, không thiếu lần này."

"Phải cho em nhớ kỹ, có những chuyện không phép."

Đêm nay đặc biệt dài và dày vò.

Anh ta vừa hôn lên trán tôi đang đẫm mồ hôi.

Vừa đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của tôi.

Ánh trăng dịu dàng từ ngoài cửa sổ chiếu vào.

Tôi nghe thấy ta dịu dàng mà nghiêm túc :

"Ở bên nhau lâu như rồi, cũng nên cho một danh phận chứ, Chu phu nhân."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...