Công Lược Thái Tử [...] – Chương 1

1

Tôi là một sinh viên đại học nghèo đến phát điên và đầy rẫy những suy nghĩ đen tối.

Mẹ tôi bệnh nặng, cha tôi nợ nần chồng chất.

Tiền học phí đại học đều là vay mượn.

Trong khi những người khác tận hưởng cuộc sống đại học, ăn uống vui chơi du lịch chụp ảnh tự sướng.

Tôi một ngày liền bốn năm công việc bán thời gian để kiếm học phí.

Mệt mỏi như một con chó.

Mỗi tối trở về ký túc xá chỉ muốn nằm vật ra, còn phải nghe cùng phòng giàu có vô hay cố ý khoe khoang về cuộc sống của mình.

Nào là lại đi chơi ở những buổi tiệc rượu cao cấp nào, ăn những món bánh ngọt tinh xảo gì, những người theo đuổi lại tặng cho ta những chiếc túi xách hàng hiệu xa xỉ nào.

Ban ngày việc quần quật, tôi nằm lên giường vừa mệt vừa buồn ngủ.

Nhưng nghe những lời ta , tôi đỏ mắt đến mức không thể nào ngủ .

Tôi phải gom đủ tiền học phí cho học kỳ tới.

Còn phải đề phòng những người đòi nợ đến tận cửa.

Trên điện thoại, hóa đơn viện phí hàng ngày của mẹ vẫn liên tục nhảy số.

Tôi mỗi ngày không gì, tiền cũng cứ từng chút từng chút biến mất khỏi tài khoản.

Tôi thật sự nghèo đến đáng sợ!

Mà một món đồ trang sức tùy tiện trên người nàng nhà giàu kia, cũng đủ trả cho mấy tháng trời tôi thêm ngày đêm.

Nghe ta than thở cuộc sống thật nhàm chán.

Tôi nghiến răng ken két.

Tại sao người nhàm chán không phải là tôi chứ!

2

Tối nay vừa mới chợp mắt.

"Rầm ——"

Thứ gì đó bị người ta ném mạnh xuống đất.

Tôi lập tức tỉnh giấc.

Khó khăn lắm mới có thể nghỉ ngơi, đột nhiên bị đánh thức, trong lòng tôi bực bội vô cùng.

Nhìn qua, phát hiện mấy cùng phòng đang an ủi nàng nhà giàu.

"Lê Lê, đó chính là Chu Tứ Cẩn..."

"...ấy, hot boy của đại học A!"

"Đúng đó, nếu ba tôi bảo tôi đi xem mắt với người ta, chắc mặt tôi đến toe toét luôn."

"Nghe nhà ta giàu nứt đố đổ vách, quyên góp cho trường tận bốn tòa nhà!"

Cô nàng nhà giàu mặt đầy kiêu ngạo, tiếp tục nổi giận đùng đùng ném đồ đạc.

"Thì sao chứ, tôi ghét nhất là gia đình bắt tôi đi xem mắt, tôi chẳng lẽ là một món đồ mặc người ta điều khiển sao? Cho dù ta là thái tử của tập đoàn Hào Thịnh thì sao chứ, tôi chính là không thích ta!"

Nghe thấy câu này, tôi nghiến răng nghiến lợi, mặt tức đến méo mó.

Cô không muốn xem mắt, để tôi đi! Tôi đồng ý!

Gả cho thái tử tập đoàn Hào Thịnh, trực tiếp cuộc đời nằm thẳng luôn rồi.

Nghe những lời than vãn của nàng nhà giàu, lửa giận trong lòng tôi càng lúc càng lớn.

Vừa nghĩ đến ngày mai còn phải dậy từ sáu giờ sáng để đi thêm.

Càng tức hơn!

Có những người chẳng cần gì cũng có tất cả.

Tôi ghen tị đến mức chỉ muốn bò lết trong bóng tối trên giường.

Tâm trạng bực bội vẫn không thể nào tiêu tan.

Chu Tứ Cẩn tôi biết, nhân vật phong vân của đại học A, số Wechat không khó tìm.

Khó là có thể thông qua lời mời kết của ta hay không.

Sau khi mấy cùng phòng đều đã ngủ say.

Tôi mặt không cảm mở điện thoại.

Dùng tài khoản ảo gửi lời mời kết cho ta:

[Đẹp trai thì sao chứ, chẳng phải cũng có người không thích đấy thôi.]

Tôi biết đối phương sẽ không đồng ý.

Cho nên thuần túy là trút giận, lời lẽ đầy ác ý.

Điện thoại rung lên.

Vài giây sau hiển thị đối phương đã thông qua lời mời kết của tôi.

Đối phương: [?]

Tôi đang soạn dòng tin nhắn đen tối thứ hai, ngón tay khựng lại.

Ảnh đại diện của đối phương là một vùng biển xanh thẳm.

Tạo thành sự tương phản rõ rệt với ảnh đại diện đen tuyền của tôi.

Càng tôi giống như một con chuột cống trong bóng tối.

Trong đêm đen, tôi cởi bỏ lớp vỏ bọc thường ngày của một ngoan hiền, tiết kiệm, chăm chỉ.

Gõ ra những lời cay nghiệt:

[Anh nghĩ gửi một dấu chấm hỏi, bản thân có phải là đặc biệt lạnh lùng, đặc biệt có phong cách không?]

[Làm bộ cái gì mà bộ.]

Anh ta: [Cô là ai?]

Tôi: [Một mỹ nữ đen tối.]

Anh ta: […… Mục đích kết của .]

Tôi: [Ghét nhất cái kiểu người có tiền như bọn đứng ở trên cao xuống, hỏi tôi là tôi phải cho biết à, không !]

Anh ta: [Được, xóa.]

Sau đó gửi tin nhắn lại, phía sau liền xuất hiện dấu chấm than màu đỏ.

Nhưng tôi lại cảm thấy hả hê.

Tôi đã tìm một cách mới để trút giận những chuyện không vui trong cuộc sống.

Mỗi khi nàng nhà giàu khoe của trong ký túc xá, hoặc là ồn ào náo loạn khi tôi đang ngủ.

Tôi liền dùng tài khoản ảo nhắn tin cho đối tượng xem mắt của ta, thái tử tập đoàn Hào Thịnh, một tràng dài.

Không ngừng gửi lời mời kết .

[Ngủ cái gì mà ngủ, tôi không ngủ thì cũng đừng hòng ngủ!]

[Ghét nhất cái loại người vừa giả tạo vừa thanh cao lại lắm tiền như bọn ! Rõ ràng có tất cả rồi mà còn bộ tịch!]

[Bao nhiêu người vây quanh chẳng qua cũng chỉ vì tiền của thôi! Không có tiền chẳng là cái thá gì hết!]

[Tại sao tiền của không phải là của tôi hả, á á á tại sao!]

[Ghét ! Ghét ! Ghét ! Ghét ! Ghét !]

Tôi coi Chu Tứ Cẩn như một cái thùng rác cảm .

Thỏa sức "hát" những khúc ca đen tối trong quá trình này.

Chu Tứ Cẩn: […… Đủ rồi.]

Đối phương hiển thị là bè của tôi.

Anh ta đã đồng ý kết với tôi từ lúc nào ?

Tôi: [Tôi cho phép đồng ý kết hồi nào hả, xóa đi.]

Anh ta: [Tôi chọc giận sao?]

Tôi: [Đúng!]

Anh ta: [Tại sao?]

Tôi: [Anh giàu hơn tôi, tôi ghét tất cả những người giàu hơn tôi.]

Anh ta: […… Vậy không ngủ sao, lần nào cũng nửa đêm gửi tin nhắn.]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...