Công Lược Sai Người, [...] – Chương 4

Tên khai sinh của tôi là Tạ Giai Giai, lên cấp hai tôi mới đổi tên thành Tạ Nhiễm. Khi lớn lên, đường nét khuôn mặt tôi thay đổi nhiều, nên Mặc Trường Thanh không nhận ra.

Anh ta kinh ngạc lùi về sau, lẩm bẩm:

“Sao có thể? Không thể nào, không thể nào…”

Ngày còn nhỏ, Mặc Trường Thanh đúng là một tên ác quỷ.Dựa vào việc nhà có chút tiền, ta dùng tiền tiêu vặt để mua chuộc “đàn em”.Trong trường, cứ hễ ai không vừa mắt ta thì ta sẽ sai đàn em dạy cho người đó một bài học.

Tôi và Trần Tương Như chính là 2 trong số các nạn nhân đó.

Lúc hệ thống cầu tôi chinh phục Mặc Trường Thanh, tôi thực sự cảm thấy như nuốt phải ruồi, ghê tởm vô cùng.

16

Tôi từng bước tiến gần Mặc Trường Thanh, giọng lạnh lẽo:

“Không ngờ đúng không? Đứa con năm xưa bị bắt nạt, giờ quay lại tìm trả thù. Đây chính là báo ứng của .”

Anh ta lắc đầu dữ dội:

“Sao có thể? Em đã nhiều thứ vì như , chẳng lẽ đều là giả dối?”

Tôi đảo mắt trắng trợn:

“Chứ sao nữa?”

“Ba dự án đó, vốn đầu tư lớn, rủi ro cao, tôi đã phát hiện vấn đề từ lâu. Ban đầu tôi định báo cho Thẩm Mộ, lại muốn tranh với ấy. Đương nhiên tôi phải để đạt ý muốn rồi.”

“Cái đồ thiếu kiến thức thị trường như , còn mơ đánh bại Thẩm Mộ sao? Phì, ngay cả một ngón tay của ấy, cũng không bằng.”

Mặc Trường Thanh tức giận, mắt đỏ ngầu, vươn tay bóp cổ tôi, kéo tôi về phía mép sân thượng.

“Đồ đàn bà độc ác, đi chết đi.”

Tôi chẳng chút hoảng hốt, còn mỉm với ta. Sau đó, tôi phản tay nắm lấy cổ áo ta, cùng tiến về mép sân thượng:

“Vậy thì cùng chết nhé.”

Mặc Trường Thanh sợ hãi, mồ hôi tuôn như mưa, cố vùng vẫy. Nhưng tôi dùng hết sức nắm chặt khiến ta không thể thoát ra.

Anh ta không biết rằng, một người sẵn sàng tìm đến cái chết thfi sức mạnh tiềm ẩn của họ lớn đến nhường nào.

Mặc Trường Thanh hoảng hốt cầu xin:

“Tiểu Nhiễm, bình tĩnh đi, nếu em đẩy xuống, em cũng không sống đâu.”

Tôi tiếp tục :

“Tôi vốn chẳng muốn sống nữa mà. Tôi sợ, những ngày không có tôi, sẽ tiếp tục Thẩm Mộ. Chỉ khi mang theo, tôi mới yên tâm.”

Mặc Trường Thanh kinh hoàng:

“Cái gì? A——”

Tôi kéo theo ta, cả hai cùng rơi khỏi sân thượng.

Mặc Trường Thanh và Thẩm Mộ là học đại học.

Anh ta luôn ghen tị với tài năng của Thẩm Mộ, luôn tìm cách đối đầu với .

Sau khi tốt nghiệp, mỗi người mở một công ty riêng, Mặc Trường Thanh vẫn không buông tha, lúc nào cũng nghĩ cách khiến Thẩm Mộ sản.

Mặc Trường Thanh là một kẻ nham hiểm, tôi lo rằng Thẩm Mộ sẽ không đấu lại ta.

Chỉ khi mang Mặc Trường Thanh cùng xuống mồ, tôi mới có thể yên lòng.

Hệ thống gào thét:

“Á á á, ký chủ, điên rồi sao? Cô rõ ràng vẫn còn hai tháng để sống, rõ ràng còn cơ hội sống tiếp mà.”

Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ nhắm mắt lại.

Phiên ngoại: Góc của Thẩm Mộ

Trước khi rời đi, tôi vào phòng khách để Tiểu Nhiễm lần cuối.

Cô ấy cuộn mình như một mèo nhỏ, đáng đến mức tôi không kìm , cúi xuống hôn lên trán ấy.

Tim tôi thắt lại.

đáng như thế, trái tim ấy lại không dành cho tôi.

Tôi quay người rời khỏi phòng, tìm quản gia.

Tôi dặn ông rằng tôi sẽ ra nước ngoài, dự định ở đó ba năm. Khi Tiểu Nhiễm tỉnh dậy, hãy với ấy rằng không cần tìm tôi, vì sẽ không thể tìm thấy tôi.

Quản gia thở dài:

“Thiếu gia, Tạ thực sự có cảm với cậu. Ánh mắt ấy cậu lúc nào cũng sáng ngời. Có lẽ cậu đã hiểu lầm ấy rồi.”

Tôi xua tay, không để ông tiếp.

Ngày trước, đúng là Tiểu Nhiễm từng tôi. Nhưng sau này, ánh mắt ấy chỉ dừng lại trên người Mặc Trường Thanh.

Ba năm qua, mỗi lần ấy quay lại tìm tôi, tôi đều nghĩ rằng ấy đã thay đổi. Nhưng hóa ra ấy chỉ muốn giúp Mặc Trường Thanh giành lấy công việc của tôi.

Lần gần đây nhất, ấy giả vờ mất trí nhớ để tiếp cận tôi. Trái tim tôi lại dậy sóng.

Thế , tôi đã thấy ấy và Mặc Trường Thanh ôm nhau trong triển lãm tranh.

Hôm đó, những gì Mặc Trường Thanh tôi đều nghe thấy.Anh ta rằng Tiểu Nhiễm ở bên tôi chỉ để giúp ta lấy cắp hồ sơ dự án.

Được thôi, nếu Tiểu Nhiễm muốn, tôi sẽ đưa nó cho ấy.

Từ nhỏ đến lớn, bất cứ thứ gì ấy muốn, tôi đều không bao giờ từ chối.

Cô ấy chỉ cần mở miệng hỏi, tôi sẽ sẵn sàng dâng lên. Cô ấy không nhất thiết phải lừa dối cảm của tôi.

Tôi quyết định rời đi, đến nước ngoài.

Ba năm, có lẽ đủ để tôi quên đi Tiểu Nhiễm.

Mỗi ngày, trợ lý đều báo cáo hình kinh doanh trong nước cho tôi.

Một ngày nọ, ta rằng công ty của Mặc Trường Thanh đang gặp khó khăn về tài chính, có vẻ sắp sản rồi.

Công ty của Mặc Trường Thanh là đối thủ của tôi nên tôi dặn trợ lý theo dõi sát sao, kịp thời báo cáo.

Nghe tin này, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là Tiểu Nhiễm.

Liệu công ty của Mặc Trường Thanh gặp vấn đề có ảnh hưởng đến ấy không?

Nghĩ lại thì, câu trả lời là không.

Dù Mặc Trường Thanh có sản đi chăng nữa thì với cổ phần tôi để lại, Tiểu Nhiễm vẫn có thể sống thoải mái, một đời không lo không sầu.

, tôi không để tâm, tiếp tục bận rộn với công việc ở nước ngoài.

Vài ngày sau, trợ lý hớn hở báo rằng Mặc Trường Thanh sản rồi.Nguyên nhân sản chính là do ba dự án ta tranh với tôi trước đây.

Tôi sửng sốt.

Ba dự án đó, tôi nắm chắc phần thắng. Nhưng vì Tiểu Nhiễm muốn nên tôi đã nhường cho ta.

Nếu lúc đó, tôi không đưa cho Tiểu Nhiễm, bây giờ người sản có lẽ chính là tôi.

Thật quá trùng hợp.

Đêm đó, tôi đang ngủ thì bị đánh thức bởi cuộc gọi từ trợ lý.

Anh ta việc luôn rất biết chừng mực, sẽ không gọi vào giờ này nếu không phải chuyện quan trọng.

Tôi kiềm chế cơn giận, bắt máy.

“Thẩm tổng, Mặc Trường Thanh vừa nhảy lầu tự tử rồi, còn nhảy cùng với một .”

Tôi choàng tỉnh, toàn thân lạnh toát.

đó là ai? Không lẽ là…

Tôi run rẩy hỏi:

“Người phụ nữ đó là ai?”

Trợ lý ngập ngừng đáp:

“Tạm thời chưa rõ. Tôi đã cho người tìm hiểu rồi, sẽ biết ngay thôi ạ.”

Tôi vội vàng đặt vé máy bay về nước.

Vừa hạ cánh, tôi nhận cuộc gọi từ cảnh sát, bảo rằng Tiểu Nhiễm đã xảy ra chuyện rồi.

Đầu óc tôi trống rỗng, ù ù như có tiếng sấm.

Trong đồn cảnh sát, những gì họ tôi không nghe bao nhiêu. Chỉ đến khi thấy đoạn ghi hình từ camera, tôi nghe rõ giọng Tiểu Nhiễm:

“Tôi sợ, những ngày không có tôi, sẽ tiếp tục Thẩm Mộ. Chỉ khi mang theo, tôi mới yên tâm.”

Tôi nghe mà tim như chết lặng.

Tôi mơ hồ lo hậu sự cho Tiểu Nhiễm.

Khi đến nhà Tiểu Nhiễm, tôi tìm thấy nhật ký của ấy.

Đọc xong, tôi khóc nức nở, tự tát vào mặt mình.

Tại sao tôi không nhận ra Tiểu Nhiễm mắc bệnh di truyền?

Tại sao không sớm phát hiện những hành khác thường của ấy?

Tại sao tôi lại nghi ngờ và đẩy ấy ra xa?

Tôi là kẻ ngốc, chính tôi đã chết ấy.

Tôi đi đến sân thượng nơi ấy nhảy xuống.

Nhìn vực sâu bên dưới, tôi tự hỏi, Tiểu Nhiễm lúc đó tuyệt vọng thế nào.

Tôi gục đầu khóc:

“Tiểu Nhiễm, đợi , sẽ đến tìm em.”

“Em cũng là duy nhất của . Chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa.”

Ngay khi chuẩn bị bước xuống, một giọng kỳ lạ vang lên:

“Dừng lại! Anh còn cơ hội quay lại quá khứ để cứu Tạ Nhiễm.”

Tôi ngạc nhiên, quanh, không thấy ai.

Giọng đoa lại tiếp tục:

“Tôi là hệ thống đã từng giúp Tạ Nhiễm. Vì lỗi của tôi khiến ấy nhắm sai người cần chinh phục. Giờ tôi sẽ giúp quay lại, cứu ấy.”

Tôi lập tức hỏi:

“Chỉ cần tôi hoàn thành nhiệm vụ, ấy sẽ sống lại?”

Giọng của hệ thống rõ ràng có chút bi thương:

“Chúng tôi không thể khiến ấy trực tiếp sống lại, có thể đưa trở về quá khứ, ngăn ấy nhảy xuống.”

Tôi đồng ý không chút chần chừ:

“Làm đi.”

Hệ thống cảnh báo tôi:

“Nhưng nếu không hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định, cũng sẽ bị xóa sổ.”

Tôi không sợ, vì tôi tin vào bản thân mình, vào cảm tôi dành cho Tiểu Nhiễm, cũng như cảm ấy dành cho tôi. Tôi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đáp:

“Không sao. Làm đi!”

“Đinh! Hệ thống đã kích hoạt. Chuẩn bị đưa xuyên sách, bắt đầu đếm ngược: 10, 9, 8…”

Khi đếm ngược kết thúc, trước mắt tôi chỉ còn là màn đêm vô tận, rồi ý thức biến mất.

End

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...