Công Lược Quận Chúa, [...] – Chương 16

Tốc độ này có vẻ nhanh quá.

Hắn gật đầu, ánh mắt rơi lên cây trâm hoa đào cài trên mái tóc ta, dịu dàng cất lời: "Ta đã từng đường đột với một nữ tử, nàng ấy bảo ta phải chịu trách nhiệm. Ta nghĩ đi nghĩ lại, những lời nàng ấy cũng không sai, vả lại ta quả thật cũng muốn . Cho nên, đêm nay ta muốn hỏi nương ấy, có bằng lòng về cùng một nhà với ta hay không?"

Ta không phải kẻ ngốc, nghe đến một nửa đã biết nữ tử ấy chính là ta.

Chỉ là. . .

[Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Thiên Đạo có các quy định nghiêm ngặt đối với nhân vật chính của mỗi tiểu thế giới, sẽ không để bọn họ thoát khỏi sự kiểm soát. Bùi Thư Thần một lòng chỉ lo việc thiên hạ, cả đời không để tâm tới nữ tử nào hết, dù có thành thân sinh con cũng chỉ là theo lẽ thường , tối đa là vợ chồng kính trọng nhau như khách, sao lại đột nhiên tỏ với ngươi chứ? ]

Ta thầm nghĩ: "Như chứng tỏ rằng, bọn họ đã phát triển nhân cách của riêng mình, không còn là những con rối chỉ biết tuân theo kịch bản người khác viết nữa."

Bùi Thư Thần ta, ánh mắt dịu dàng pha lẫn chút căng thẳng.

"Tư Dao, nàng có bằng lòng gả cho ta không?"

Ta Bùi Thư Thần trước mặt, hắn có dung mạo ta thích nhất, tính cách cũng đúng gu ta.

Cái gì cũng tốt.

Nhưng. . . ta là người công lược.

Không thuộc về thế giới này, định sẵn phải lang thang trong ba nghìn tiểu thế giới. Dù có lòng cũng chỉ vì nhiệm vụ, hay không , ngay cả mạng sống cũng không do mình quyết định, trở thành điều xa xỉ.

Ta nhắm mắt lại, cố gắng nén xuống nỗi chua xót trong lòng, sau đó từ từ cất lời: "Bùi Thư Thần, ta không có người thân, đã định trước sẽ phải độc cả đời."

Hắn lắc đầu: "Nếu chúng ta ở bên nhau, người thân của ta sau này sẽ là người thân của nàng. Mẫu thân ta rất tốt, người nhất định sẽ thích nàng như ta ."

Ta mở mắt, vẻ tha thiết trong mắt hắn, lại lắc đầu.

"Nhưng ta không thể mang thai."

Đây là một vấn đề rất thực tế.

Ta là người công lược, khi xuyên qua vô số tiểu thế giới, ngay cả mạng sống ta còn không do mình quyết định, huống chi là thân xác này.

Dù mỗi lần nhiệm vụ kết thúc có thể trở về nguyên hình.

Nhưng chỉ cần đến ba nghìn tiểu thế giới này, ta nhất định sẽ bị ràng buộc, mà người công lược tuyệt đối không thể mang thai, đây là điều không thể vi phạm.

"Không có con. . . thì có sao đâu?"

Bùi Thư Thần ta, ánh mắt kiên định, dường như không vì thế mà chê bai.

"Ngươi không để tâm, còn mẫu thân ngươi thì sao?"

Nữ tử ấy từ khi sinh ra đã không có phụ thân, rồi mẫu thân cũng mất sớm, thành thân yên ấm vài năm, phu quân cũng vì tai nạn mà qua đời, một mình nuôi dạy con cái, vất vả lắm mới nuôi con khôn lớn, thấy con quan, lại muốn con thành thân.

Muốn thấy bên cạnh con có người, càng muốn Bùi gia có người nối dõi.

Tình thân huyết mạch, trong triều đại này thật sự rất quan trọng.

"Chữ và chữ hiếu, ngươi không thể vẹn toàn cả hai. Bùi Thư Thần, ngươi nên theo đúng vận mệnh của mình, một lòng lo cho quốc gia thiên hạ, cưới một nữ tử môn đăng hộ đối, phu thê hòa thuận, sau đó sinh vài đứa con thông minh đáng , để mẫu thân ngươi hưởng niềm vui con cháu sum vầy."

Đó mới là vận mệnh của Bùi Thư Thần.

Ta có thể vì Vệ Hoài Quang và Chỉ Diên mà nghịch thiên cải mệnh, không có nghĩa là có thể thay đổi vận mệnh của chính mình.

Ta là người công lược.

Từ khoảnh khắc ký kết hiệp ước, ta chỉ có thể là người công lược mà thôi.

"Tư Dao, chúng ta thật sự không có khả năng sao?"

Hắn ta, trong mắt mang theo chút buồn bã, vẫn không từ bỏ, lại hỏi thêm lần nữa.

Ta giơ tay chỉ lên trời: "Nó sẽ không đồng ý đâu."

Bùi Thư Thần cúi đầu, cố gắng nặn ra một nụ , nụ ấy thật sự không đẹp chút nào.

Hắn : "Vậy hãy ở bên ta, cùng ngắm sao một đêm nhé."

Ta gật đầu, rồi ngồi cùng hắn, ngẩng đầu những vì sao trên trời.

Chúng ta đều không ai thêm lời nào.

Cho đến khi chân trời hửng sáng, ta cảm thấy vai mình chợt nặng hơn, có lẽ Bùi Thư Thần đã ngủ thiếp đi.

[Ký chủ, nhiệm vụ ban hành bảy năm trước vẫn chưa kết thúc, giờ đã giải trừ ràng buộc, chúng ta phải đi thôi. ]

Ta gật đầu, sau đó dùng điểm tích lũy đổi lấy một lọ đan dược, có thể trị bách bệnh.

Ta đặt đan dược xuống đất, cẩn thận đứng dậy, Bùi Thư Thần đang tựa vào tường ngủ say sưa.

"Là ta không tốt, không nên trêu chọc. Nên đan dược này xem như bồi tội, ta biết mẫu thân ngươi thân thể không khỏe, thuốc này cho bà ấy uống, nhất định sẽ giúp bà ấy sống thọ trăm tuổi, không còn bị bệnh tật quấy nhiễu."

"Bùi Thư Thần, hãy một vị quan tốt, tạo phúc cho bách tính, từng bước thực hiện lý tưởng và hoài bão của ngươi."

Ta hít sâu một hơi, hệ thống đã bắt đầu cơ chế truyền tống, thân thể ta gần như trong suốt, vẫn câu cuối cùng.

"Cuối cùng, ta chúc ngươi tiền đồ như gấm, không còn tai họa."

11

Khi Tư Dao hoàn toàn truyền tống rời khỏi thế giới này.

Bùi Thư Thần ——

Khóe mắt trượt xuống một giọt lệ.

Đáng tiếc.

Nàng không thấy , cũng sẽ không bao giờ biết.

12

Nhưng câu chuyện thuộc về họ, có thực sự kết thúc chưa?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...