13.
"Thái tử!"
Giọng của ta gần như khàn đi.
Lần này ta chậm một bước, trường kiếm đã cắm thật sâu vào lồng ngực Thái tử.
"Không!" Ta hô to, nhanh chân chạy về phía Thái tử.
Lần này đã không còn ai cản ta lại.
Ta liều mạng dùng tay che ngực Thái tử, máu tươi vẫn như cũ, liên tục chảy ra không ngừng từ khe hở.
Máu của hắn hoà với máu của ta, thấm đẫm hết lớp quần áo mỏng manh của nhau.
"A Diên ..." Giọng của Thái tử mà thật bình thản, "A Diên..."
"Ta ở đây…Ta ở đây." Ta khóc lớn, tay ấn chặt xuống lồng ngực của hắn.
"A diên, năm đó tại Lương cung. Ta từ lần đầu tiên gặp nàng...Ta liền…Rất thích..."
"Ta biết, ta biết, ngươi đừng nữa."
"Từ đó về sau...Ta liền ngóng đợi nàng đến tuổi cập kê...Ngóng ngày sớm cưới nàng thê tử..."
....
Ta nghe lời này, trong lòng chua xót, nghẹn ngào không nên lời.
"A Liên…thật ra đệ ấy là người rất tốt...Đệ ấy chỉ là...Từ nhỏ…Đã phải sống khổ sở…"
Vào thời khắc cuối của sinh mệnh, Thái tử lại còn giúp cho người đệ đệ đang muốn mình.
Một người như , lại chết dưới sự tính toán của chính người mẫu thân sinh ra mình, chết dưới mưu đồ của vị hôn thê của mình, chết dưới kiếm của người đệ đệ ruột.
Hắn dù là Thái tử cao quý của một nước, đời này của hắn, vừa cay đắng lại vừa bất công.
"Ta biết…Ta biết" Ta không biết phải gì, chỉ có thể không ngừng gật đầu.
"Ta. Đối vơi..."
Thái tử cuối cùng vẫn còn muốn điều gì, không một ai biết.
Máu của hắn dần dần không còn chảy nữa, thân thể cũng dần trở nên lạnh cứng.
Một nam nhân thật lòng thật dạ đợi ta, mà ta lại phụ hắn.
Còn ròng rã tính kế hắn suốt ba năm.
Là ta, tự tay đem hắn dồn đến kết cục này.
"A Diên..."
Mễ Liên bước đến và duỗi tay về phía ta, hắn cẩn thận từng li từng tí như thế, hiển nhiên là đã chuẩn bị sẵn sàng để bị ta cự tuyệt.
Nhưng ta không có chút phản kháng, tùy ý để tay của hắn khoác lên vai ta.
Thật lâu sau, ta mới chậm rãi mở miệng, cúi đầu : "Liên Công tử, thư định hôn mà ngươi và ta định ra ba năm năm trước, ngươi còn giữ lời không?"
Ta cảm thấy bàn tay trên vai mình cử , thanh âm từ phía sau truyền đến có một chút mừng rỡ, cũng có chút lo lắng.
"A Diên...Nguyện ý..."
"Ta nguyện ý."
Ta siết chặt hai tay thành nắm , cũng không quay đầu hắn, ngữ khí lại mười phần kiên định.
Bạn thấy sao?