11.
Ô Chân vương chống cự quân Sở liên tục bị đánh bại, dần lui về trước mặt bọn ta, cũng vừa hết đường lui.
Hắn lấy thanh kiếm từ tên lính, kề lên cổ thái tử, Mễ Liên : "Mễ Liên, hôm nay ta Thái tử Sở quốc các ngươi, ngươi có trở về cũng coi như đi vào con đường chết. Chi bằng chúng ta tự mình cho đối phương một con đường sống."
Người nam nhân trên lưng ngựa thân mặc khôi giáp, chóp mũ buộc tua đỏ, trường kiếm nắm trong tay, lưỡi dao bên trên vẫn còn dính máu tươi.
Hắn không trả lời Ô Chân vương, cũng không để ý tới Thái tử đang gặp nguy hiểm, một mắt kia chỉ chăm ta.
Ánh kia có mừng rỡ, cũng có mất mát. Có sinh khí, …cũng có chút sợ hãi.
Ta bình tĩnh lại hắn.
Hắn là đang sợ cái gì chứ?
Sợ ta biết chân tướng sao?
Hắn thấy ánh mắt của ta, lập tức liếc về một bên, chằm chằm Thái tử, lạnh lùng : "Buông ra."
Ta lúc này mới ý tới, tay của ta chẳng biết từ lúc nào đã bị Thái tử nắm chặt trong tay.
Ô Chân vương tưởng rằng Mễ Liên ý muốn thỏa hiệp, để hắn thả Thái tử, cho lẫn nhau một con đường sống, trên mặt liền lộ ra vẻ vui mừng, Mễ Liên : "Được, Liên công tử quả nhiên là người thông minh. Chẳng qua..."
Nhưng Ô Chân vương còn chưa một nửa, liền bị Mễ Liên lạnh giọng cắt ngang: "Thái tử, ta ngươi buông nàng ấy ra."
"Vương đệ, ngươi dường như vẫn chưa rõ." Thái tử cũng không hề có ý thả tay ta ra, vẫn cung cách ôn nhu như khi ta gặp hắn lúc còn bé, dù biết hôm nay Mễ Liên muốn hắn, vẫn đối với Mễ Liên nhẹ nhàng : "Nàng chính là Diên công chúa của Lương quốc, là thái tử phi của ta, là vương tẩu của ngươi."
Thái tử xong mỗi chữ, lông mày Mễ Liên lại nhíu chặt thêm một phần. Đến lúc hắn xong câu "vương tẩu của ngươi", ánh lửa trong mắt Mễ Liên càng rõ ràng: "Ta ngươi buông nàng ra!"
Thái tử thấy Mễ Liên cảm kích , trong lòng liền hiểu rõ thêm mấy phần, tiếp tục : "Ta hôm nay đã thấy rồi, A Diên hôm nay vì ngươi mà dẫn binh, các ngươi chắc hẳn cũng nhận ra . Sở quốc có thể có nữ tử như A Diên thái tử phi, chính là phúc khí của Sở quốc chúng ta."
Hắn ta là thái tử phi Sở quốc, lại không là thái tử phi của hắn.
Rõ ràng là vị trí thái tử của Sở quốc, sắp rơi vào tay Mễ Liên.
Mễ Liên không gì, chỉ nắm chặt trường kiếm, gắt gao trừng mắt Thái tử.
Thái tử không để ý tới Mễ Liên đang phẫn nộ, tiếp tục bình thản : "Mẫu hậu là thân sinh mẫu thân của ta, chứ không phải của ngươi. Mẫu thân của ngươi chết trong tay mẫu hậu, ngươi lại bị đưa đến Tề quốc con tin. Vương huynh trong lòng đối với ngươi một mực hổ thẹn, cho nên giúp ngươi giấu việc dùng Trương Đàm Nghiêm thay ngươi vật thế chấp."
Hoá ra Mễ Liên sở dĩ có thể ở tại Tề quốc kinh thương, sở dĩ có thể dạo chơi cửu quốc, đều là vì có Thái tử vì hắn che giấu.
"Ngậm miệng!" Mễ Liên quát lên.
Nhưng Thái tử thanh âm bình tĩnh trước sau như một.
"Tại thời điểm trước khi ta cùng A Diên thành hôn, ta liền biết ngươi nuôi binh sĩ, mặc dù ta biết như lại không cùng ngươi tranh đấu, chỉ vì sợ Sở quốc ngày sau khó tránh khỏi việc bị cuốn vào một trận huyết chiến. Giữa hình gian nguy, sinh tử khó liệu, ta không muốn A Diên phải rơi vào vòng xoáy, nên mới ban cho nàng thư từ hôn."
"Ta ngươi ngậm miệng!" Mễ Liên tiếp tục tức giận hét lên.
"Bây giờ lại, A Diên ngày đó không gả cho ta là đúng. Nhưng Sở quốc chúng ta cuối cùng cũng có phúc, lại vẫn có thể có A Diên thái tử phi Sở quốc.”
Nói xong, Thái tử yên lặng thả tay ta ra.
Nhưng lần này, ta lại cầm lấy tay của Thái tử, Mễ Liên :
"Liên công tử, xin hãy đáp ứng Ô Chân vương."
Bạn thấy sao?