41
Phu quân ta đưa ra rất nhiều cầu.
Phụ hoàng ta có lẽ rất quý hắn nên hắn muốn gì cũng liền đồng ý
Cưỡi ngựa trong cung
Ta không thích ngựa.
Mọi người đều ta trở nên ngốc nghếch sau khi bị ngã ngựa.
Vì từ đoa ta đã không ghé lại nơi này , cũng không cưỡi ngựa nữa!
Tần Vương cưỡi ngựa phong độ quá đi!
Ta hắn chằm chằm.
Hắn cưỡi ngựa một vòng
Phụ hoàng không ngớt lời khen ngợi
Nhưng hắn chỉ xua tay, kỹ năng học trên chiến trường tự nhiên sẽ đẹp hơn kỹ năng khoe mẽ.
Khi đến ai cưỡi ngựa giỏi nhất, hoàng tỷ chắc chắn là số một.
Phu quân bèn đề nghị muốn xem hoàng tỷ biểu diễn kỹ năng cưỡi ngựa.
Phụ hoàng đồng ý, còn nàng lại sợ hãi
Chẳng lẽ nàng cũng sợ ngã?
Tỷ tỷ cưỡi ngựa rất giỏi. Ta ước mình cũng có thể như thế
Tuy nhiên, dáng người của hoàng tỷ lại luôn run rẩy, như đang sợ hãi điều gì đó.
Khi nàng lên ngựa hắn lạnh lùng .
"Công chúa Thanh Vân, hãy cẩn thận, đừng ngã ngựa như Thanh Dương!"
So sánh khập khiễng! Làm sao ta so với tỷ ấy?
Chàng cũng biết hoàng tỷ khí khái thế nào mà
Ta đang phàn nàn, không ngờ rằng hoàng tỷ mà ta đang hết lời khen ngợi đó.
Nghe những lời hắn , nàng bất ngờ mất kiểm soát
Hoàng tỷ bị ném xuống ngựa.
Vào thời điểm quan trọng, Lâm Thư Yến vội lao ra để bắt lấy hoàng tỷ.
Không tệ, không tệ, mọi người đều sốc.
Phu quân ta nâng cằm Lâm Thư Yến
“Chính hắn là người đã đẩy nàng phải không?”
Ta gật đầu đẩy mạnh đến mức ngã chổng mông đó?
Theo tính cách nhỏ mọn của hắn, lẽ ra nên dạy cho Lâm Thư Yến một bài học từ lâu, tại sao vẫn chưa ra tay?
Tiểu Đào bảo thế mà.
Ta cau mày, chỉ đẩy ta té chổng mông thôi, thì dạy dỗ như nào ?
Muốn ta đẩy lại một cái chổng mông cho huề hay gì?
Hồi nhỏ ta cũng hay ấu trĩ như ta lớn rồi!
Hoàng tỷ và Lâm Thư Yến xin lỗi, rằng họ mất tập trung trong giây lát và con ngựa khiến phu thê Tần Vương kinh sợ
Phu quân chế nhạo, Lâm Thư Yến, rồi mắng ta không có mắt người!
"Công chúa Thanh Vân thật may mắn. Hôm nay con ngựa chỉ bị hoảng sợ và có hôn phu cứu giá"
Đôi mắt hắn liếc Lâm Thư Yến, đầy sát ý.
hôn phu? Nghe có vẻ khó chịu thế nhờ?
Ta phản đối, ai lại trên đau khổ của người khác thế
"Hoàng tỷ suýt ngã, chàng còn mỉa mai!"
Ta rất tức giận không dám ra mặt chuyện với tỷ ấy
Dù ta ngốc cũng biết nàng không ưa mình
Phu quân bất lực ta giúp ta trút giận thật khó!
Nếu người khác gặp phải những chuyện này nếu có cơ hội trả đũa sẽ không bỏ quA
Còn nàng, thật ngốc, bị lừa bán còn cho người ta thêm tiền!
Ta có thể gì khác hơn , đành chiều theo nàng .
"Được rồi, rồi, ta không thế nữa."
Mọi người đều phát hiện Tần vương chuyện với người khác luôn từ trên cao xuống, chỉ đối với công chúa thì chỉ có cưng chiều.
Vốn dĩ hôm nay cưỡi ngựa xong, chúng ta phải quay về thu dọn hành lý, dù sao cũng phải về Đại Nguyên.
Sau khi từ biệt song thân, vừa đi vài bước thì phu quân quay lại.
Nhìn Lâm Thư Yến đang ôm hành lý quỳ xuống đất, không dám ngẩng đầu lên.
Phu quân liền : “Có người nhầm ngọc trai là mắt cá, thật là ngu ngốc”.
Sau đó cùng ta rời đi.
Sau khi rời đi, ta không ngừng hỏi, Lâm Thư Yến coi loại ngọc trai nào là mắt cá? Bị lừa khi mua đồ cổ đúng khum?
Hắn chỉ mỉm và không trả lời.
Sau khi chúng ta từ biệt.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có Lâm Thư Yến vào bóng lưng của hai người, thật lâu không thể thả lỏng.
Hắn có mối quan hệ tốt với Công chúa Thanh Dương khi còn nhỏ.
Nhưng kể từ khi nàng trở nên ngốc nghếch, họ chưa bao giờ gặp nhau.
Khi họ gặp lại , nàng lao mình vào vòng tay hắn.
Y phục xộc xệch, mặt đầy bụi, trông không giống một công chúa chút nào.
Hắn đẩy ra theo bản năng, chứ không nghĩ đây là thanh thiên bạch nhật, trước mặt bao người.
Sau đó hắn muốn xin lỗi không tìm cơ hội.
Có những điều bỏ lỡ chính là bỏ lỡ. Vĩnh viễn cũng không còn cơ hội nữa!
43
Cuối cùng chúng ta cũng trở về Đại Nguyên.
Lần này về Chu quốc để phục thù, Tiểu Đào thế
Lúc đó ta mới hiểu rằng việc Tần Vương trong cung chỉ là để trút giận.
Ối, ta bị con công mổ nên hắn đi bắt con công đi.
Ta bị rơi xuống hồ, hắn sẽ lấp nó lại.
Ta bị tỷ tỷ ức hiếp, cho nên hắn ức hiếp hoàng tỷ .
Lâm Thư Yến đẩy ta, phu quân chuyện với hắn vô cùng âm dương quái khí
Ôi trời, lão công hẹp hòi quá, sau này ta phải cẩn thận, đừng đắc tội chàng ấy!
Trên đường về, hắn hỏi
Vì sao không hận hoàng tỷ, phụ hoàng, mẫu hậu?
Ta suy nghĩ một lúc rồi mới : "Người ta không thích mình mà mình đi ép họ. Có ý nghĩa gì?"
Hắn lúc đầu bối rối, im lặng vài giây rồi mỉm .
Ta hỏi tại sao lại .
May mắn thay, hắn , ta không nhầm ngọc trai với mắt cá.
Gì mà úp úp mở mở, cái gì là ngọc mà không phải là ngọc, cái gì là mắt cá mà không phải mắt cá.
Tại sao kẻ có học lại thích khoe khoang đến !
44
Vài ngày sau khi trở về Đại Nguyên.
Chúng ta có nơi ở mới
Phu quân hỏi ta thích một nơi như thế nào
Phải rất lâu ta mới .
Một nơi có hoa, cây, núi và nước.
Phu quân gật đầu đồng ý nhất định sẽ đưa nàng đến một nơi như thế này.
Ta lẩm bẩm, chàng thực sự cho rằng ta ngốc thật đấy à?
Vương gia không thể rời khỏi kinh thành.
Vẫn cố lừa ta!
Tuy nhiên, ta thật sự không ngờ rằng vài ngày sau, phu quân ta thu dọn đồ đạc và đi về hướng Nam.
Đi cùng có Tiểu Đào và các cận vệ thân tín
Người cận vệ trông có vẻ khó gần và khá lạnh lùng.
À, tên là Thập Thất.
Hắn và Tiểu Đào đang đánh xe ngựa bên ngoài
Ta và phu quân đang nằm trong xe ngựa.
Ta chuyên tâm ăn uống còn hắn thì đọc sách.
Trước khi rời Đại Nguyên, Tiểu Đào rằng công chúa thật may mắn.
Vương gia không cần danh hiệu thái tử và ngai vàng mà lại cần kẻ ngốc như công chúa
Ta không hiểu, Tiểu Đào cẩn thận giải thích.
Hoàng đế rất quan tâm đến Vương gia, sau này Ngài ấy có lên ngôi thì không thể để một kẻ ngốc chủ hậu cung
Công chúa có hiểu nó không? Tiểu Đào hỏi .
Ta lắc đầu.
Tiểu Đào tức giận mắng ta sao ngu ngốc như !
Vì công chúa mà vương gia không thể trở thành hoàng đế nữa!
Ah? bởi vì ta? Ta đã bị sốc.
Tiểu Đào gật đầu, tiếp tục lẩm bẩm.
Nhị hoàng tử và tam hoàng tử cùng một mâũ thân, có quan hệ rất tốt.
Hiện tại, ước tính ngai vàng sẽ truyền lại cho nhị hoàng tử.
Ta không ngừng suy nghĩ về những gì Tiểu Đào .
Ta thậm chí còn không để ý khi lại gần ta.
Khi ta định thần lại, hắn đã lấy đi quả đào đã bị cắn hai miếng, đưa vào miệng và cắn thêm một miếng nữa.
"Thật ngọt ngào."
Ta quả đào, hắn rồi cuối cùng hỏi.
"Phu quân, chàng không thể lên ngôi hoàng đế sao?"
" Nàng muốn hoàng hậu à?
.
Ta nhanh chóng lắc đầu.
Phu quân khúc khích: “ Nàng không muốn hoàng hậu, tại sao ta phải hoàng đế?”
Ừm...cũng có lý.
Thấy ta bối rối
Hắn lớn: “Đồ ngốc, đừng suy nghĩ nhiều nữa!”
Hắn kể khi hắn liệt
Có rất nhiều kẻ viếng thăm.
Ai cũng hắn với ánh mắt thương dù không dám thể hiện rõ ràng
" Ai lại mắc dại trên nỗi khổ của chàng thế?" Ta ngắt lời
Phu quân bất lực "Để ta xong không?"
Thôi rồi, ta im
Hắn kể rằng những ngày tháng đó hắn đã rất hoang mang
Nếu tương lai đôi chân này khỏi
Ta sẽ đi khắp cùng trời cuối đất, đi khắp sông núi, sống không phải vì gia đình, đất nước mà vì chính mình.
Ta lại ngắt lời, ý chàng là gì?
Hắn trợn mắt không chịu nổi: “Ta chỉ đưa nàng đi chơi khắp nơi thôi!”
Cái này ta hiểu, ta đồng ý hai tay hai chân!
46
Chớp mắt ba năm
Tần Vương biến mất
Có người Tần vương chết vì bạo bệnh, công chúa Ngốc cũng tuẫn táng theo sau.
Có người rằng Tần Vương và Công chúa Ngốc đã sống mai danh ẩn tích
Người ta đề cập mọi khả năng không ai biêt rõ thực hư
quán trà.
Người kể chuyện kể lại những chiến công của Tần Vương hồi đó.
“Tôi nhớ lại năm đó, vua Tần Vương đã dẫn 3.000 quân tinh nhuệ và đánh bại đội quân 50.000 quân của kẻ thù…”
Người kể chuyện phấn khích đến mức đập bàn.
Một nữ nhân xinh đẹp với đôi lông mày thanh tú giơ tay lên.
"Thật sự...nó thực sự mạnh đến sao?"
Người kể chuyện đã mất bị hớp hồn khi nàng
Ở vùng quê này có một nữ nhân xinh đẹp như .
"Đó là đương nhiên, Tần Vương là một thiên tài cầm quân"
Mỹ nữ còn muốn cái gì, lại bị một nam nhân tuấn tú uy nghiêm vô song tóm lấy.
"Ngay khi ta quay đi, nàng đã trốn rồi?"
Giọng của nam nhân rất hay và có chút nuông chiều.
" Thiếp sai rồi, thiếp biết sai rồi phu quân à~"
"Chúng ta về nhà và ăn cơm đi."
Giọng điệu bất lực tràn đầy thương.
Nam tử đang cầm một chiếc giỏ nhỏ đựng rau và cá trên tay.
Khi hai người dần dần rời đi, họ vẫn có thể nghe thấy giọng như chuông bạc của người nữ nhân xinh đẹp
"Lão công, hôm nay chàng món cá đấy à ? Tuyệt cà là vời!"
Hoàn văn
Bạn thấy sao?