Công Chúa Ngốc Ngếch [...] – Chương 5

31

Bầu không khí trở nên khó xử.

Hoàng thượng cũng khá ngại ngùng.

Có một công chúa đến từ Chu quốc, ấy là một kẻ ngốc.

Tuy không rõ ràng có lẽ mọi người đều biết điều này.

Nàng không dám nhận lời thách thức

Thật xấu hổ..

Phu quân ta chằm chằm, dường như thấu suy nghĩ của ta

Ta cũng muốn so tài lại sợ mất mặt.

Trước đây, ta đã tự mình luyện tập trong một thời gian dài.

Tiểu Đào ta nhảy giỏi hơn các tỷ muội trong cung nhiều.

Ta cũng nhiều lần với phụ hoàng.

Nhưng ông ấy không tin, còn đuổi ta đi rồi mắng ta đừng ông ấy mất mặt

Ta thậm chí còn không biết trình độ của mình ở đoạn nào!

" Hôm nay đi chơi vui không?"

Phu quân nhẹ nhàng hỏi ta

"Nếu thích thì cứ nhảy không thích thì thôi, đừng để ý đến nàng ta."

Có lẽ sợ ta suy nghĩ, bèn thêm câu nữa

Khi hắn điều này, ta có thể thấy rõ khuôn mặt của nữ tử thanh tú đang trở nên tái nhợt.

“ Chàng không sợ mất mặt à?”

Ta cẩn thận , giọng rất thấp.

Tiểu Đào , công chúa ít đi, giọng càng trầm càng tốt.

Ngày xưa khi ta còn ở trong cung, phụ hoàng không cho ta gặp ai, mẫu thân cũng không thích ta.

Các tỷ muội trong cung lại càng không thích ở bên ta.

Ta biết, họ nghĩ ta ngu ngốc, ta cũng rất tốt bụng mà.

Chàng không sợ mất mặt?

"Đừng sợ, ta sẽ không nàng."

Nghe hắn , lòng ta bừng bừng khí thế

Ta ngẩng cao đầu và giơ tay lên, ta chấp nhận lời thách thức.

Hắn ta ôm trán, chấp nhận thì chấp nhận. Nàng giơ tay lên chi ?

? Xin lỗi, xin lỗi, phản xạ có điều kiện thôi chưa?

32

Mặc dù ta là một kẻ ngốc.

Nhưng ta cũng đã lén học tập nghi lễ trong cung hơn mười năm.

Học lén thật ra thì cũng không vẻ vang lắm so ra vẫn tốt hơn gấp nhiều lần mấy lần mấy loại tép riu

"Ta có hơi ngốc nghếch, chúng ta vẫn so tài chứ?"

Dù không thích cũng vẫn phải thành thật thừa nhận.

Nếu mọi người đều nghĩ như thì chắc là ta ngốc thật!

Làm kẻ ngốc cũng cần tự trọng!

Nghe ta , các vương tôn, công tử tiểu thư và các quan đại thần có mặt đều sửng sốt.

Nghe đồn đại là một chuyện, chính chủ lên tiếng xác nhận lại là một chuyện khác

Ai mà đang tự nhiên lại nhận mình ngốc chứ?

Xem ra công chúa thật sự ngu ngốc.

Sau khi ta điều này, nữ tử thanh tú có vẻ ngại ngùng

Ta đoán nàng ta cũng không biết nên

Bạn không thể nghiêm túc với một kẻ ngốc đúng không? , Haha, ta đã ta thông minh mà

Đột nhiên nhớ tới, Tiểu Đào , đừng bao giờ tự nhận mình ngốc

Phu quân của công chúa sẽ mất mặt.

Ai muốn có một ngườì thê tử ngốc nghếch chứ...

Ta không dám phu quân.

Nữ tử mảnh khảnh lại lên tiếng.

"Công chúa, nàng đây liệu có phải là đang tìm cớ..."

? Nữ nhân này... đầu óc nàng ta có vấn đề sao?

"Ta ta ngốc bởi vì ta thực sự ngu ngốc, ngươi vì cái gì mà không tin?"

Nói xong, mọi người đều đen mặt, ta càng thấy áy náy, không dám phu quân.

"Thanh Dương quả thực có chút ngốc nghếch."

Khi phu quân ta lên tiếng, mọi người đều bàn tán xôn xao

Điều này... điều này... Vậy công chúa là ngốc hàng thật giá thật đấy à?

Tần Vương thật sự cưới một kẻ ngốc?

"Nghe Thanh Dương biết nhảy. Vậy cứ so tài đi"

Hoàng thượng lên tiếng, không một ai dám phản đối

"Ai thắng trẫm sẽ thoả mãn một mong muốn của các ngươi"

Wow, có phần thưởng!

Ta phải thể hiện thật tốt mới .

33

Nữ tử kia quỳ gối và khấu đầu

“ Thần nữ chỉ có môt nguyện vọng là gả cho Tần Vương, mong bệ hạ thành toàn"

? Không phải là thắng mới có thưởng à?

Ai lại chơi bịp mà mặt mày còn hớn hở thế?

Ta phản đối: “ Còn chưa so tài mà? Sao đã nhận phần thưởng thế?"

Phu quân ta thích thú và không giấu niềm vui.

Hắn thì thầm: “Cho dù nàng ta có thắng thì cũng sẽ không đạt thứ mình muốn đâu. Đừng lo lắng.”

? ? Chàng có quyền lên tiếng ở đây chắc? Chàng to hơn hay Hoàng thượng to hơn? Ta lườm hắn!

Mọi người có lẽ không nghe thấy lời thì thầm của đó.

Hoàng thượng vẫy tay và buổi lễ chính thức bắt đầu.

Nữ tử kia nhảy trước và nhảy rất hay.

Ta không chớp mắt. Xem những nữ tử xinh đẹp nhảy múa thật là thích.

Khi điệu múa kết thúc, mọi người đều vỗ tay phu quân ta vẫn bất .

“Thanh Dương, con cứ nhảy như con muốn, đừng lo lắng.”

Hoàng thượng , chắc Ngài sợ ta xấu hổ.

Người đang coi thường con đấy. Để con thể hiện cho Ngài xem

Ta nhờ người chuẩn bị một chiếc trống lưng.

Chu Quốc là nơi sinh ra các điệu múa, vũ công mạnh nhất có thể múa trên trống lưng.

Trống lưng nhỏ đến mức đứng lên cũng khó chứ đừng đến múa trên đó.

Ta từng nghe hoàng tỷ rằng phụ hoàng và mẫu hậu có thể sẽ thích ta nếu ta biết múa trống lưng

Ta đã tập luyện với Tiểu Đào hơn mười năm.

Trong khoảng mười năm qua, ta đã ngã vô số lần, Tiểu Đào thậm chí còn khuyên ta bỏ cuộc

Chỉ là ta không nghe thôi, kẻ ngốc có khi còn nghiêm túc hơn người tỉnh táo.

Mọi người ta sửng sốt.

Ai mà ngờ một kẻ ngốc lại có thể nhảy múa, thật kỳ lạ.

Chạm ngón chân và bắt đầu múa

Ta đã tập điệu múa này hơn mười năm và cuối cùng đã nhảy .

Ta phu quân , ánh mắt như muốn hỏi : chàng thấy ta thế nào? Đỉnh không?

Nhưng sao hắn lại biểu cảm như thế này, kiểu như là hồn bay phách lạc ấy!

Duyên dáng tựa rồng bay, mỹ miều như phượng múa.

Sau buổi điệu múa, cả điện rất yên tĩnh.

Tại sao, ta đã tập luyện hơn mười năm chẳng nhẽ lại vô ích?

Nữ tử kia nhảy thì vỗ tay, khi đến lượt ta thì chẳng có gì cả.

"Không ngờ Thanh Dương lại có năng lực này. Tốt , con giỏi lắm!"

Hoàng thượng vỗ tay, ngay lập tức cả điện vang lên tiếng vỗ tay không ngớt.

Kết quả đã quyết định và ta đã thắng.

Đừng coi thường kẻ ngốc, kẻ ngốc cũng có thể nhảy múa.

"Thanh Dương, con muốn cái gì, ta đều sẽ đáp ứng cho con."

Ta đã suy nghĩ về điều đó rất lâu và cuối cùng nó đã đến!

" Con muốn viên phòng cùng phu quân!"

Khí tụ đan điền, thanh âm cực đại!

Ta thấy nụ của phụ hoàng đông cứng lại.

Phu quân ta còn choáng váng và thậm chí hình như hắn đánh rơi cái gì đó xuống đất mà cũng không biết

Trong đại sảnh, mọi người đều có biểu cảm kỳ lạ.

Viên phòng có đáng sợ đến không? Có chuyện gì mọi người!

"..."

Cuối cùng, phụ hoàng không gì cả.

Ngài đã ban cho ta rất nhiều vàng bạc, đồ trang sức và kỳ trân dị bảo

Tiểu Đào ta không biết xấu hổ.

Ai lại đi công khai chuyện phòng the của phu thê trước bàn dân thiên hạ thế?

35

35

Phu quân muốn đưa ta về Chu quốc

Ta không muốn về, Tiểu Đào lại rất vui.

Nàng nàng muốn quay lại và trả thù.

Ta không hiểu ý của nàng ấy.

Đội ngũ trở về Vương quốc Chu rất đông đảo.

Ta không biết tại sao lại có lắm hành lý thế.

Thực sự phải mất tới ba mươi toa xe mới kéo hết.

Quả nhiên, phu quân ta không còn bị liệt nữa thì phong độ tăng lên nhiều .

Khi đến Chu quốc, Lâm Thư Yến và Hoàng huynh ta nghênh đón

Khi họ thấy ta, có vẻ khó tin lắm.

Phu quân đang bế ta

Có phải lỗi của ta đâu!

Tiểu Đào nhất định phải ăn mặc thật đẹp cho ta

Có một đống trâm cài trên đầu và ta ngã ngay khi vừa bước ra khỏi xe.

Mặt thì lấm lem, y phục thì rách rưới và đôi chân thì bị trẹo.

Sau khi chỉnh trang, ta không đi nổi nên phu quân ta đã bế ta

Ta rất vui khi gặp lại Hoàng huynh.

Bởi vì huynh ấy là người duy nhất không ta ngốc.

Nhưng hoàng huynh không thân với ta, cũng không thân với các tỷ muội trong hậu cung.

Nhưng khi ra rơi xuống hồ năm 8 tuổi, huynh ấy là người chạy đến và gọi người vớt ta lên

"Hoàng huynh!"

Ta khẽ gọi.

Huynh ấy khẽ gật đầu.

Và tiến tới chỗ phu quân.

"Ta vẫn luôn nghe danh Tần Vương , nghe danh đã lâu hôm nay mới may mắn gặp mặt."

Phu quân ta gật đầu, đáp lại vài lời và mỉm khó hiểu

Ta không vui khi quay lại nơi này

Chúng ta bố trí ở tại một biệt uyển.

Tối nay sẽ có dạ yến.

Đây là lần đầu tiên ta tham dự một bữa tiệc lớn như .

Ta hơi lo lắng, Tiểu Đào thì không.

Nàng cho ta biết, hiện tại ta cùng Tần vương trở về, đừng đến ngốc, cho dù thật sự tại yến tiệc phát điên, cũng đố ai dám hé răng nửa lời.

Khi ta hỏi tại sao, nàng công chúa ngốc này.

Chu quốc là nước chư hầu của Đại Nguyên.

Dù phụ vương ngài là Hoàng đế và Tần Vương chỉ là Vương.

Nhưng cũng không phải cung kính đến mức hành lễ

Công chúa là người của Vương gia nên hãy cố mà tận dụng.

Phu quân ta tối nay ăn mặc đơn giản thôi cũng .

Nhưng Tiểu Đào bảo, đây là thời điểm thích hợp để ta thể hiện sự xinh đẹp nổi bật.

Nên đã trang điểm và hướng dẫn ta.

Thành thật mà , ta đã bị sốc khi vào gương.

Vô cùng kiều diễm.

Tiểu Đào trông ta tươi sáng không kém phần uy nghiêm và cao quý.

Dù có ném ta vào giữa đám đông, thì một kẻ ngốc cũng nhận ra ta là người nổi bật nhất!

Thay đồ xong, ta đi cùng Tần Vương.

Tuy chưa từng tham dự cung yến ta biết nữ nhân đều phải đi sau nam nhân

Thái hậu tuy cao quý như vẫn luôn đứng sau cha ta đấy thôi.

Dù ta muốn đứng cạnh phu quân mình.

Hắn dường như thấu suy nghĩ của ta.

Nên nắm tay ta thật chặt.

Sánh bước bên nhau vào yến tiệc

Đây là lần đầu tiên ta chính thức bước vào cung điện.

Phụ hoàng và mẫu hậu đang ngồi trong đại điện

Hoàng huynh, hoàng tỷ, hoàng muội thì ngồi một bên

Hàng ghế bên dưới có nhiều rất nhiều văn bá võ quan.

Có lẽ phụ mẫu đúng, ta không hợp với bầu không khí quá nhiều người và căng thẳng thế này

36

Phu quân ta cao ráo, sống lưng thẳng tắp còn ta thì có vẻ không xứng

Phải rồi, hình như người ta gọi đây là cáo mượn oai hùm nhỉ?

"Lần đầu gặp Chu Vương và Chu hậu."

Hắn không phải hành lễ, cúi nhẹ cũng tính là chào rồi

Hắn không phải hành lễ ta thì phải .

Ta vừa định quỳ lạy thì hắn vội kéo tôi lên.

"Ta và công chúa là vợ chồng, mặc dù là công chúa Chu quốc, cũng là Vương phi của Đại Nguyên ta, lễ này miễn."

Không... không cần quỳ?

Tuyệt cà là vời, chẳng trách Tiểu Đào ta tốt số.

"Tần Vương đúng."

Phụ hoàng mỉm với Tần Vương. Trước đó ông ấy chưa bao giờ mỉm với ta cả.

"Thanh Dương, mọi chuyện ở Đại Nguyên thế nào rồi?"

Ông ấy hỏi ta. Đã lâu không nghe ông ấy gọi Thanh Dương nên có chút không quen

"Rất tốt, ăn ngon mặc đẹp! Không ai đánh tay, không ai nàng quỳ, cũng không ai gọi nàng là đồ ngốc."

Tần Vương lạnh lùng đáp.

"Vâng, rất tốt. Phụ hoàng còn cho con kẹo."

Nghe ta gọi cha chồng là phụ hoàng, sắc mặt phụ thân liền không vui

Tình thế có lúc khá lúng túng, chính hoàng huynh phải ra tay giải cứu và gọi văn võ bá quan đến thỉnh an Tần Vương

Nhưng ta cảm giác hắn đến đây cứ như thể chỉ để vạch lá tìm sâu, bới lông tìm vết!

"Bản vương và công chúa là vợ chồng, sao không ai hành lễ với nàng?"

? Để hoàng huynh và hoàng tỷ quỳ lạy ta?

Ta vội lắc đầu xua tay, thế này là không ổn!

Hoàng tỷ vẻ mặt không vui, sắc mặt lạnh lùng.

Hoàng huynh hành lễ một cách kính trọng.

Ta nhanh chóng kéo Hoàng huynh lên.

Thấy hoàng huynh hành lễ, các tỷ muội cũng miễn cưỡng theo.

"Bái kiến Tần Vương, Tần Vương phi."

Ta muốn đỡ họ lên

Nhưng phu quân giữ chặt tay, ta không cử

Ta chỉ có thể ngồi .

Hoàng huynh vừa mới chào xong, tất cả văn võ bá quan cũng hành lễ theo

Ta thực sự xấu hổ.

37

Yến tiệc bắt đầu.

Ta mải mê ngắm các vũ vông.

Điệu nhảy thực sự rất đẹp.

Đồng thời vui vẻ ăn những món phu quân đưa cho.

Ta không thấy hoàng tỷ đang chằm chằm vào mình một cách dữ dội.

Ta cũng không thấy ánh mắt của phu quân lướt qua nàng.

Phụ thân liên tục giới thiệu mọi thứ với Tần Vương hắn chỉ qua loa chiếu lệ

Màn ca vũ đã kết thúc.

Hắn không hứng thú nên vừa bóc tôm cho ta vừa chuyện.

Không thể nhảy giỏi bằng nàng

Cuối cùng cũng đã biết rõ mục đích của cuộc viếng thăm này

Tiểu Đào , ta thuộc về Chu quốc.

Có nghĩa là, Hoàng đế Đại Nguyên đã chỉ hôn bằng một cái vẫy tay.

Phụ hoàng phụ mẫu không dám từ chối

Tuy nhiên, ta chưa tổ chức lễ thành hôn, cũng chưa có danh phận

Mặc dù lúc đó Tam hoàng tử đã bị liệt.

Nhưng ta vẫn tính là trèo cao rồi!

Vậy mà khi phu quân ta , lại nâng cao vị thế của ta

"Tiêu Kỳ Hoàn của Đại Nguyên xin cầu hôn Công chúa Thanh Dương của Chu quốc."

Phu quân đứng dậy nắm lấy tay ta. Tuy là" xin" chẳng thấy có gì giống như đang "xin" cả.

Ờm...phu quân có phải là muốn viên phòng với ta rồi không?

Chàng sẽ không bao giờ hoà ly với ta chứ?

Phụ hoàng và mẫu hậu có vẻ sốc và không dám lên tiếng ta có chút lo lắng.

Ta vội giơ tay lên vì sợ nhỡ đâu hắn hối hận thì sao

"Con..con nguyện ý gả!"

Lần đầu tiên hắn ta và đẹp mê hồn

Tất cả mọi người có mặt, miễn là không ngu ngốc, đều có thể nghe ý tứ của Tần Vương.

Vì Ngài ấy đang cầu hôn nên công chúa chính là Vương phi

Nếu tương lai hắn trở thành vua của Trung Nguyên rộng lớn, thì công chúa sẽ trở thành hoàng hậu...

Điều này... Hoàng đế Đại Nguyên thực sự đồng ý sao?

Chu Quốc nước nhỏ, công chúa lại ngốc nghếch...

Song thân ta đều không dám lên tiếng.

Tần Vương tiếp: “Lần này ta đến đây để chúc mừng sinh nhật thứ 16 của Thanh Dương đồng thời cầu hôn”.

Sau đó, ba mươi rương quà khiêng vào đại sảnh.

Và ba mươi chiếc rương này tặng cho ta

Ta thật muốn mắng hắn là đồ ngốc.

Làm trò khùm đin gì ?

Mang theo ba mươi thùng đồ dọc đường vất vả kinh hồn

Dù sao đều là tặng ta, thì tặng ở Đại Nguyên cmn đi, đi lại phiền phức quá!

Tiểu Đào nhịn không mắng ta: “ Kẻ ngốc gặp may”

Cuối cùng phụ thân cũng lên tiếng

"Tần Vương có tấm chân như , bản vương xin trao ái nữ cho Ngài.

Thanh Dương từ nhỏ đã nghịch ngợm nên hy vọng Tần vương không chê trách".

Ta có phải nữ tử ông ấy thân sinh ra không nhỉ?

Không phải đâu!

Ông ấy chỉ coi Hoàng tỷ và Hoàng muội là bảo bối của ông ấy mà thôi!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...