Vừa lúc đó có một nhóm người tới.
Hoàng tử rằng họ sẽ sửa soạn cho ta và để đi diện kiến phụ hoàng .
Ò
Phụ hoàng của hắn hả?
Nha hoàn của ta , Hoàng thượng là bố chồng công chúa đó
Vậy thì ta phải biểu hiện cho tốt mới .
Ngày trước phụ hoàng mẫu hậu có vẻ không ưa ta.
Họ không bao giờ chủ đến gặp hay chuyện với ta cả
Vị hoàng đế này liệu có thích ta không?
Phu quân đến gặp ta.
Nói cho ta biết, đừng chuyện với phụ hoàng khi nàng gặp ông ấy.
Ta phản đối, ta đâu có câm, sao ta không phép . Vô lý cha?
Hắn bảo, nếu nàng dám bậy, nàng sẽ bị cắt cơm.
Ủa? Khoan...
Điều này không ổn.
Trước đây trong cung ta cũng từng bị bỏ đói mấy ngày, mùi vị không dễ chịu chút nào.
Thôi rồi
Ta thỏa hiệp, không thì không ! Gì căng?
Không cho ta , ta cũng không thèm . Làm tác chỉ tay về phía phòng mình rồi đi thẳng.
Ta thông minh thế, mà lúc nào hắn cũng gọi ta là đồ ngốc?
11
Đây là lần đầu tiên ta mặc đồ đẹp như .
Ta gần như không nhận ra mình khi vào gương.
Nha hoàn của ta luôn rằng ta thật xinh đẹp, ước gì ta không phải là một kẻ ngốc thì tốt biết bao.
Ta và phu quân di chuyển bằng một chiếc xe ngựa.
Hắn hoặc là đang đọc sách hoặc là nhắm mắt ngủ tuyệt nhiên không hề ta.
Trông ta không ổn à?
Ta hỏi hắn không trả lời.
Tiếng ồn ào bên ngoài rất lớn.
Ta không khỏi tò mò vén tấm màn xe ngựa lên.
Thứ màu đỏ và sáng bóng này có phải là kẹo đường không?
Ta muốn ăn .... không có tiền.
Bèn cẩn thận hỏi hắn: "Có thể mua cho ta một cái không?"
Công chúa mà nghèo thế này kể ra cũng có hơi xấu hổ... thứ này trông ngon quá!
Người bán hàng bên ngoài xe ngựa có lẽ cũng mong đợi điều gì đó.
Thật là một cỗ xe giàu có, một xinh đẹp như .
Ngươi cho ta một bó kẹo táo không?
"Tiểu thư, ... vừa gì ?"
Ta người bán hàng càng lúc càng đi xa và hét : “Cho ta một bó!”
Sau khi hét lên, ta hối hận ngay lập tức vì phu quân ta mở to mắt ta một cách dữ tợn.
Ta cúi đầu ... ta muốn ăn.
Một lúc sau, người bán hồ lô đưa tới .
Hoàng tử phu quân ta ném cho ta một túi tiền.
Hồ lô thuộc về ta.
Ui chòi, phu quân ta giàu kếch xù bây ơi!
Ta gặm kẹo hồ lô táo, ngon hết xẩy!
Ta đã từng các công chúa khác trong cung ăn, ta cũng muốn ăn họ không thèm đưa cho ta còn gọi ta là đồ ngốc.
Thật là một đấng phu quân tốt!
Nàng chưa ăn nó bao giờ à?
Ò
Đây là điều đầu tiên hắn với ta hôm nay.
Ta lắc đầu và gật đầu lần nữa.
"Hoàng tỷ không có cho ta ăn, ta liền ăn thừa của nàng một miếng, không ngon bằng cái này!"
Ta thấy rõ ngón tay hắn đang cầm chặt cuốn sách.
Sau này ta sẽ mua nó cho nàng.
Đây là câu thứ hai hắn với ta hôm nay.
Ui, kết hôn thích thật đấy!
12
Ban đầu ta nghĩ mình sẽ lo lắng khi thấy Hoàng thượng.
Chỉ không ngờ Ngài lại tốt bụng hơn phụ hoàng ta nhiều.
Cho ta ngồi, cho ta ăn đồ ngọt và luôn mỉm .
Mọi người ở đây thật tốt bụng!
"Cha, đừng nuông chiều nàng ấy!"
Phu quân ta lên tiếng.
Chết moẹ!
Ý gì đấy? Ta nhanh chóng lén lút nhổ viên kẹo trong miệng ra.
Đứng nghiêm chỉnh và không dám nhúc nhích.
Ngày xưa nếu ở trong cung phạm sai lầm sẽ bị .
Ta run rẩy đưa tay ra...
Chờ bàn tay khác đánh.
Thế mà lại rơi xuống một nắm kẹo
Phu quân đưa thả vào lòng bàn tay ta.
"Mang về nhà ăn."
Lần đầu tiên ta đưa tay ra, ta không nhận roi mà lại có kẹo.
Ta nhất định phải quay lại và khoe khoang với các tỷ muội !
Trước khi ta xuất giá, họ nhạo ta, rằng nếu ta gả qua đó thì nhất định ta sẽ bị bắt nạt.
Hãy xem, chẳng có ai bắt nạt ta ở đây cả!
Hoàng thượng liên tục hỏi ta vô số những câu hỏi.
Nhưng ta nhớ lời phu quân dặn, đừng .
Ta chỉ có thể dùng cử chỉ .
Ta chỉ nghe Ngài trầm ngâm rồi hỏi: “Con dâu này của ta bị câm à?”
Ta lắc đầu, xua tay… chỉ vào Hoàng tử, rồi vào miệng .
Lúc này, hắn mới chậm rãi : “Nói đi.”
Phù, người ta nghẹt thở đến chết!
15
Phu quân truyền gọi nha hoàn của ta .
Nhưng lại không cho ta vào.
Ta ngồi ở cửa và chờ đợi.
Mama rằng khi một người đàn ông và một người phụ nữ ở một mình với nhau, người đàn ông sẽ mến người phụ nữ đó.
Hắn có mê Tiểu Đào không?
Mà mới nhớ, nha hoàn của ta ban đầu vốn là có một cái tên khác, ta luôn nhớ nhầm.
Cuối cùng nàng chán quá bảo thôi công chúa gọi em là Tiểu Đào cũng !
Đợi một lúc lâu vẫn không có hai người bước ra.
Ta không thể đợi lâu hơn nữa nên đã dùng ngón tay chọc một cái lỗ và vào phòng.
Tiểu Đào quỳ trên mặt đất, không biết nên cái gì, không ngừng khóc.
Trong trí nhớ của ta, Tiểu Đào chưa bao giờ khóc.
Hay hắn ta đang bắt nạt Tiểu Đào nhỉ?
Nghĩ ,ta dùng sức gõ cửa, hét lớn: "Phu quân, chàng sủng hạnh Tiểu Đào xong chưa? Thiếp muốn vào."
Giọng này mọi người trong toàn bộ sân nghe thấy.
Ta thấy rõ mặt hắn tối sầm lại.
"Lăn vào!"
Ờ, người dân ở đây tốt bụng cứ lăn lại hoài, phiền phức thật.
14
Tiểu Đào cuộc sống này có tốt có xấu.
Ta không hiểu ý nàng là gì.
Thế vận mệnh ta là tốt hay xấu?
Nàng lẩm bẩm khi thu dọn đồ đạc của ta.
Ta không hiểu hầu hết những gì lẩm bẩm.
Nhưng ta hiểu những gì nàng , Hoàng tử đã hỏi em ấy rất nhiều về ta.
Đã hỏi hết…
"Ta đã kéo đuôi con công trong Vườn Thượng uyển , em có kể không?"
Tiểu Đào gật đầu.
Cũng không nhớ lúc đó ta bao nhiêu tuổi.
Hoàng tỷ nếu ta có thể nhổ chiếc lông đẹp nhất trên đuôi công thì sẽ chơi với ta.
Ta đã bị con công mổ nhiều lần.
Cuối cùng cũng nhổ một sợi lông, thì lại bị hoàng hậu quỳ mất mấy ngày.
"Ta...ta đi đào củ sen ở Hồ Vườn Thượng Uyển. Em cũng ra à?"
Tiểu Đào tiếp tục gật đầu.
Ta sắp sụp đổ đến nơi.
Năm đó, hoàng tỷ muốn ăn củ sen.
Để ta đào một ít trong hồ, ai biết mùa đông không có củ sen.
Khi ta từ dưới hồ đi lên, run rẩy vì lạnh, các tỷ muội trên bờ đã giải tán từ lâu.
Vậy mà khi biết chuyện, phụ hoàng lại ta và cấm túc ta trong ba tháng.
"Vậy... ta... Em cũng hoàng tử về con trai của lão Lâm ở viện Hàn Lâm à?"
Chiếc lá cuối cùng...
Vẻ mặt Tiểu Đào không thay đổi, gật đầu.
Ta nhớ điều này.
Trước khi ta kết hôn nửa năm.
Con trai của Lão Lâm của viện Hàn Lâm học bước vào cung điện.
Lâm Thư Yến đẹp trai và thông minh.
Hắn từ nhỏ đã học trong cung, sau mười sáu tuổi hiếm khi vào cung.
Hắn trước đây hắn có hôn ước với ta, sau khi ta trở nên ngốc nghếch, hôn ước đã bị hủy bỏ.
Sau khi biết tin, hoàng tỷ , muội đi cầu xin Lâm tiên sinh đi, có lẽ vẫn có thể cứu vãn cuộc hôn ước này.
Ta mới gặp Lâm Thư Yến, chưa kịp gì đã dừng lại và lao mình vào vòng tay hắn.
Ừm... Sau đó...hắn trực tiếp đẩy ta ra ngoài, khiến ta ngã chổng mông.
Rất nhiều người đã chứng kiến .
Lúc đó Tiểu Đào còn công chúa thật may mắn vì người ngốc, nếu không gặp người khác sẽ xấu hổ mà chếch!
Tại sao em lại tuôn hết ra thế? Ta không giấu nổi bực bội ngồi trên giường.
Thế là hết, chắc phu quân lại càng ghét ta thêm vài phần !
Tiểu Đào dường như không quan tâm, , hoàng tử là người tốt, tương lai công chúa sẽ có phúc.
Ò, cái này ta biết
Chẳng phải bây giờ ta đang tận hưởng hạnh phúc sao?
Ta không phải lo lắng về đồ ăn thức uống và cũng không ai gọi ta là đồ ngốc.
15
Ta cảm thấy tồi tệ khi không thể "viên mãn" với phu quân.
Im lặng, ta định hỏi tiểu thiếp của hắn một chút.
Không ngờ lại bị sốc.
"Viên mãn" có thể thực hiện bằng miệng không? Không quần áo?
Điều này... thật xấu hổ!
Một đàn ông rời khỏi giường của nàng...
Một nam nhân bước xuống!
Chân của phu quân đã lành? Không bị liệt nữa à?
Ta hét lên đầy phấn khích, phu quân, chàng có thể đi không? Hết liệt rồi à?
Ò, không phải à? Đùa tý thôi mà!
Đúng rồi đó, đây không phải phu quân của ta. Vì trông có giống nhau tý nào đâu?
Ám vệ lại bao vây căn phòng. Với cả...hình như ta lại gặp rắc rối rồi!
Ta có thể thấy rõ sự tức giận của phu quân mình khi hắn đến lần này.
Ta sợ đến mức nằm dưới đất, cuộn tròn thành quả bóng, lăn đến trước mặt hắn, ta thực sự không cố ý đâu mà
Sắc mặt hắn trở nên tối sầm tựa hồ muốn người ngay tức khắc
Ta sẽ không nàng đâu!
Ta rùng mình sợ hãi.
Hắn sai người đưa ta về.
Thôi xong, phu quân ta không muốn gặp ta nữa rồi. Huhu
16
Tiểu Đào ta là thánh nhân đãi kẻ khù khờ.
Trong nhà chỉ có một tiểu thiếp, con mèo mù là ta gặp một con chuột chết thôi mà cũng sợ bỏ chạy.
Không nha!
Ta đến để xin lời khuyên mà!
Người thiếp đó, người phụ nữ dịu dàng và xinh đẹp đó.
Biến mất.
Cả phủ không ai dám nhắc đến chuyện đó.
Tiểu Đào với ta rằng chắc là nàng ta có quan hệ cảm với ai đó và đã hoà ly rồi.
Ta hỏi Tiểu Đào hoà ly là gì.
Tiểu Đào trợn mắt, Người rốt cuộc từ đâu rớt qua đây ? Mà thôi bỏ đi, có công chúa cũng không hiểu!
Hay lắm
Bây giờ, ta lại có thêm một nỗi lo mỗi ngày.
Ta sợ bị hưu ( chồng bỏ)!
Đối với ta, Tiểu Đào trông giống một kẻ ngốc hơn.
Ta vẫn thường , hai chúng ta là kẻ ngốc kẻ ngốc ban phước, và kẻ ngốc ban phước
Bạn thấy sao?