Tôi gãi gãi mái tóc thẳng vừa chạm vai của mình, ngượng ngùng cúi đầu.
“Vừa mới cắt đấy.”
“Tiểu Lưu Diệc Phi của Nam Thành?”
Tôi ngẩng lên: “Anh không thấy lỗ mũi của chúng ta có nét giống nhau à?”
Ánh mắt Cố Vân Chu lại lướt từ dưới lên, cuối cùng dừng ở ngực tôi.
“Cỡ D?”
Tôi vội vàng đảm bảo với ấy.
“Đúng mà! Dù bây giờ còn thiếu một chút, chỉ cần mình tăng thêm 10 ký nữa, chắc chắn không có vấn đề gì.”
Cố Vân Chu im lặng.
11
Một lúc sau, ấy mới lấy lại bình tĩnh và tiếp tục hỏi:
“Thạc sĩ Harvard?”
“Mới là cử nhân Đại học Bắc Kinh thôi.”
“Vậy gia đình Thẩm ở Nam Thành—”
Ở Bắc thì là gia tộc họ Cố, còn ở Nam thì là nhà họ Thẩm, đúng là Thẩm gia là gia đình giàu nhất Nam Thành, nghe gia đình này rất kín tiếng, con cái đều học ở nước ngoài, không bao giờ xuất hiện trước truyền thông.
Tôi xấu hổ bẻ ngón tay.
“Nhà Thẩm Vân Sơn.”
“Ba em…
Ba em luôn bảo em là công chúa của ông ấy, mình không hề dối đâu.”
Cố Vân Chu day trán.
“Thẩm Bạch Lộ, hóa ra bấy lâu nay em chuyện với , không có câu nào là thật à? Em đúng là biết chém gió thật đấy!”
Chứ còn gì nữa! Chẳng phải chúng ta đang thi xem ai chém giỏi hơn sao?
A ngờ đâu ấy thật, tôi trông như một đứa chỉ biết khoe khoang, mà không đúng, ấy cũng có thật hết đâu.
Tôi bám víu vào tia hy vọng cuối cùng, cố gắng cứu vãn hình.
“Người ta chuyện qua mạng đều mà, chẳng phải cũng chém gió đó sao, chỉ là em chém hơi quá một tí thôi.”
Cố Vân Chu: “Anh không chém gió, thật từng câu.”
“Không thể nào!”
Tôi Cố Vân Chu, mỉm đắc ý, chuẩn bị tung đòn chí mạng.
“Anh thực sự có 18 cm? Đo chưa?”
Ai cũng biết 18 cm là con số huyền thoại, chẳng có gã nào rảnh rỗi mà đi đo thật đâu.
12
Không ngờ Cố Vân Chu khựng lại, khuôn mặt trắng trẻo của ấy từ từ đỏ lên, ấy quay mặt đi, khẽ “ừ” một tiếng.
Tôi giật mình, hít một hơi thật sâu.
Không phải chứ, “ừ” cái gì , thực sự đã đo rồi à?
Không thể nào, ấy phải không? Điều này chẳng hợp với thực tế châu Á chút nào!
Không đời nào, không thể tin .
Ánh mắt mình trượt xuống dưới, dừng lại ở vị trí nhạy cảm của ấy.
“Anh đo kiểu gì, chẳng lẽ bắt đầu từ… phía sau?”
Mặt Cố Vân Chu đỏ bừng, lúng túng bước tới một bước, đưa tay bịt miệng mình.
“Thẩm Bạch Lộ, đừng có nhảm ở nơi công cộng như thế này.”
Quả nhiên, đúng là bị tôi đoán trúng rồi, tức giận vì xấu hổ.
Tôi nhân cơ hội ôm lấy cánh tay ấy.
“Thôi thì hai ta đều đã chém gió rồi, coi như huề nhé.
“Mặc dù gặp nhau ngoài đời không như ý, chúng ta cũng đã chuyện với nhau lâu rồi, chắc không quá đáng đâu nhỉ?
“Cố Vân Chu, giúp em một việc không?
“Làm ơn mà—”
Toii hạ giọng, nũng, chớp chớp mắt, hai tay ôm lấy cánh tay ấy, lay lay.
“Anh có thể đi cùng em đến buổi họp lớp không, ơn đi mà~”
Cố Vân Chu mím môi, trông có vẻ đang suy nghĩ gì đó: “Gặp ngoài đời không như ý?”
Từ giây phút Cố Vân Chu xuất hiện trước mắt, tôi đã biết cuộc mạng này coi như hỏng rồi.
Đây là thế giới thực, không phải câu chuyện cổ tích.
Tôi nào dám mơ tôi sẽ là Lọ Lem, tôi là gì mà có thể đương với một người như Cố Vân Chu, gia cảnh hai bên quá cách biệt, chắc giờ ấy cũng đang hối hận lắm.
Toii tiếp tục nài nỉ.
“Chỉ cần phối hợp với em, em hứa sẽ không bao giờ kể chuyện chúng ta quen nhau qua mạng cho ai biết.
“Hơn nữa, từ nay em sẽ biến mất khỏi cuộc sống của , sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt nữa, thế nào?”
Tôi đã dùng giọng rất nhẹ nhàng, Cố Vân Chu lại bất ngờ tức giận.
Anh ấy trầm mặt, lông mày nhíu lại, lạnh lùng một câu:
“Không .”
Rồi quay lưng bỏ đi ngay lập tức.
13
Xong rồi, tôi biết ngay mà.
Chúng tôi vốn không thuộc về cùng một thế giới, đến cả việc cùng ăn một bữa cơm cũng là quá miễn cưỡng.
Tôi ngơ ngác bóng lưng của Cố Vân Chu thật lâu, rồi ủ rũ quay lại phòng bao trong khách sạn.
Mọi người đã đến đủ cả.
Vừa thấy tôi vào, Trần Lệ Xuyên có vẻ lo lắng, đứng dậy hỏi:
“Thẩm Bạch Lộ, cậu quen Cố tổng à? Mình thấy cậu kéo tay ấy, hai người trông rất thân thiết?”
Mọi người xung quanh cũng bắt đầu bàn tán.
“Cố tổng nào, không lẽ là Cố Vân Chu, người giàu nhất đó sao?”
“Trời ơi, Thẩm Bạch Lộ, cậu còn quen cả Cố Vân Chu sao?”
Thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tôi, sắc mặt Châu Phi Phi trở nên khó coi, ấy đảo mắt rồi giả vờ như vừa hiểu ra.
“Mình biết rồi, Thẩm Bạch Lộ ở tòa soạn tạp chí tài chính, tháng trước họ vừa phỏng vấn Cố Vân Chu, chắc là quen từ khi đó đúng không?”
Tâm trí tôi vẫn còn vương vấn chuyện của Cố Vân Chu, không nghe rõ Châu Phi Phi gì, chỉ gật đầu qua loa.
Châu Phi Phi đắc ý:
“Thế mà cậu dám lại gần những người tầm cỡ như thế à? Ai không biết lại tưởng hai người quen thân lắm đấy.”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, rồi bảo: “Thẩm Bạch Lộ đúng là thế mà, tính cách lúc nào cũng năng .”
Châu Phi Phi theo:
“Đúng thế, mình còn nhớ hồi cậu theo đuổi Trần Lệ Xuyên nữa chứ, rầm rộ lắm, ngày nào cũng mang bữa sáng cho ấy, còn chơi đàn nữa.”
Trần Lệ Xuyên tiếp lời: “Không chỉ thế, hồi đó học môn lịch sử nghệ thuật, cả phòng bọn mình đều nhờ Thẩm Bạch Lộ bài tập hộ.”
Châu Phi Phi nhún vai, khúc khích : “Thẩm Bạch Lộ, trai cậu đâu rồi, sao vẫn chưa thấy tới?”
Tôi mặt không biến sắc, nhấp một ngụm rượu.
“Hôm nay ấy bận, không đến .”
14
Vừa dứt lời, Trần Lệ Xuyên đột nhiên bật , ta lấy điện thoại ra và giơ trước mặt Châu Phi Phi.
“Thật không ngờ, em giỏi thật, thua rồi.
“Ba nghìn tệ, sẽ chuyển ngay cho em.”
Châu Phi Phi rạng rỡ hơn nữa, ấy nhấn nút nhận tiền, khuôn mặt tràn đầy vẻ đắc thắng.
“Hôm qua mình cá cược với Trần Lệ Xuyên, mình trai của Thẩm Bạch Lộ chắc chắn là không có thật, hôm nay sẽ không đến, mà ấy không tin.”
Nói xong, ấy hất tay một cách tinh nghịch.
“Thấy chưa, mình đoán đúng rồi!”
Tôi lạnh lùng đáp.
“Bạn trai mình không phải là giả, ấy thật sự bận việc.”
“Ồ——biết rồi, bận việc thật, bọn mình hiểu mà.”
Châu Phi Phi liếc mắt ra hiệu với mọi người xung quanh, còn Trần Lệ Xuyên chỉ lắc đầu, gượng.
“Tội nghiệp cho số tiền dành dụm, mất toi ba ngày lương rồi!”
Mấy người xung quanh ngạc nhiên.
“Ba ngày lương? Vậy một tháng phải ba vạn tệ rồi đấy, Trần Lệ Xuyên, cậu giỏi ghê, bây giờ ở đâu thế?”
Trần Lệ Xuyên kéo nhẹ cà vạt, khiêm tốn chạm cốc với mọi người.
“Không có gì, mức lương này ở công ty mình cũng chỉ là bình thường thôi.”
Châu Phi Phi chen vào: “Anh ấy ở tập đoàn Cố Thị, Cố Vân Chu là sếp của ấy.”
“Thảo nào, phúc lợi và chế độ của Cố Thị thì khỏi phải bàn rồi, Trần Lệ Xuyên, cậu vào Cố Thị là giỏi lắm đấy.”
Tập đoàn Cố Thị ở trụ sở Bắc Kinh nổi tiếng chỉ tuyển người tốt nghiệp từ các trường danh giá quốc tế hoặc bậc thạc sĩ.
Đại học Bắc Kinh tuy không phải là trường top đầu để vào Cố Thị, rõ ràng năng lực của Trần Lệ Xuyên cũng rất tốt.
Cả bàn bắt đầu dành cho ta những lời khen ngợi, thậm chí có người còn :
“Phi Phi, cậu kiểm soát kỹ quá đấy, trai giỏi giang thế này mà vài nghìn tệ tiền tiết kiệm cũng không để cho người ta à?”
Châu Phi Phi liếc mắt lườm Trần Lệ Xuyên đầy hờn dỗi.
“Chúng mình còn phải trả nợ nhà mà, mỗi tháng hơn ba vạn tệ, lương của ấy vừa đủ, còn tiết kiệm gì nữa.”
“Mà các cậu phải trả nợ nhà? Mình nhớ Trần Lệ Xuyên là dân bản địa, nhà cậu ấy có sẵn nhà rồi mà?”
15
Châu Phi Phi hất tóc, chiếc vòng tay Cartier trên cổ tay trượt xuống mắc vào khớp xương, mấy viên kim cương nhỏ trên đó lấp lánh dưới ánh đèn pha lê.
“Ừ, bọn mình vừa mua thêm một căn nhà ở khu học để chuẩn bị cho việc kết hôn và có con sau này.”
Cả bàn bỗng nhiên im lặng.
Giá nhà ở Bắc Kinh đắt đỏ, đối với bọn tôi là dân ngoại tỉnh, có một căn hộ nhỏ thôi cũng đã phải vét cạn sáu cái ví, còn nhà khu học với giá hàng chục triệu mỗi mét vuông thì chỉ dám nghĩ mà không bao giờ với tới.
Vương Phương không giấu nổi vẻ ngưỡng mộ.
“Châu Phi Phi, cậu thật là sướng, chẳng còn áp lực gì nữa nhỉ.”
Châu Phi Phi mỉm :
“Nhà của Trần Lệ Xuyên trả tiền đặt cọc hết đấy, nên hồi đại học mình đã bảo các cậu rồi, khi thì phải tỉnh táo, đừng chỉ có một cách mù quáng, cũng phải để ý đến điều kiện của đối phương nữa.”
Mọi người gật đầu đồng ý, uống vài chén rượu rồi bắt đầu nhắc lại chuyện cũ hồi đại học, Châu Phi Phi lại lôi chuyện tôi theo đuổi Trần Lệ Xuyên ra kể.
“Thẩm Bạch Lộ hồi đó si lắm.”
“Cô ấy một tháng chỉ có 1.5 triệu tiền sinh hoạt, vẫn mua bữa sáng cho Trần Lệ Xuyên, còn mình thì nhịn đói buổi tối.
Cảm giác lúc đó cảm thật là thuần khiết.”
Châu Phi Phi quay sang Trần Lệ Xuyên: “Lệ Xuyên, đứng lên kính Thẩm Bạch Lộ một ly đi, đã phụ lòng ấy.”
Trần Lệ Xuyên đứng dậy, nâng ly rượu, mỉm với mình.
Trên khuôn mặt ta hiện rõ ba phần thương , ba phần nuối tiếc, và bốn phần đắc ý.
“Xin lỗi nhé, Thẩm Bạch Lộ, mình gặp Châu Phi Phi trước.”
“Cậu cũng nên tiến lên phía trước đi, đừng mãi chìm đắm trong quá khứ.”
“ Ở tuổi này rồi, hạ bớt tiêu chuẩn xuống chút, đừng kén chọn nữa.”
Châu Phi Phi thêm vào: “Đúng đấy, đàn ông như Trần Lệ Xuyên có mấy người, cậu mà kén quá, coi chừng thành ế đó.”
Bạn thấy sao?