16Tô Vô Song nghe xong, khó tin : "Chẳng lẽ, ta chỉ là thế thân thôi sao?"Ta: "Đó cũng không hẳn, nàng ta cao minh hơn ngươi nhiều, ngươi không thể nào giống nàng ta ."Ta vỗ đầu nàng ta như vỗ chó: "Ngươi ngoan ngoãn ở yên, đừng sự, là có thể ở Tống phủ mãi cho đến khi già chết."Dù sao ta cũng lấy không ít thứ có giá trị từ "sự nghiệp" mà nàng ta bày ra, không đến mức qua cầu rút ván, cho nàng ta dưỡng lão coi như là thù lao.Ai ngờ nàng ta lại muốn chết, thừa dịp hoàng huynh đến thăm ta liền câu dẫn hắn.Ta tận mắt thấy nàng ta như con tôm luộc lảo đảo một cái, ngã vào lòng hoàng huynh, lập tức sa sầm mặt mày, bước tới đẩy nàng ta ra.Tô Vô Song vừa thấy ta đã ho, nàng ta có một loại sợ hãi bản năng đối với ta.Đương nhiên, dưới đáy lòng sợ hãi là không cam lòng, nếu không sao lại nghĩ đến chuyện muốn nhào vào lòng hoàng huynh.Nàng ta không biết, trong hoàng cung không có một phi tần nào, những kẻ muốn hoàng tẩu của ta như đều bị xử tử tại chỗ, đối ngoại thì tuyên bố hoàng đế tâm đã có người khác, không muốn thành thân.Ta mặt không cảm , không nhảm một câu: "Lôi ra ngoài đánh chết."Tô Vô Song kinh hãi kêu lên một tiếng, không thể tin .Cũng phải, trước đây nàng ta mạo phạm ta nhiều lần như , theo quy củ thì xương cốt đã chất thành bụi ở bãi tha ma rồi, chẳng qua lão Triệu gia nhà ta xưa nay không coi trọng quy củ, thấy nàng ta vừa hữu dụng vừa ngu ngốc, ta đều tha cho nàng ta một mạng, nàng ta sẽ không cho rằng đường đường công chúa chỉ biết cãi nhau đá người chứ?Không quy củ, về ranh giới cuối cùng, hoàng huynh chính là ranh giới cuối cùng của ta.Ta không muốn thêm gì nữa, ra hiệu thị vệ lôi nàng ta xuống, đánh c.h.ế.t ngay tại chỗ.Tô Vô Song vừa kêu thảm thiết vừa bị lôi đi.Hoàng huynh là một vị vua ôn hòa nhân hậu, chẳng qua huynh ấy luôn nuông chiều ta, ta trước mặt huynh ấy g.i.ế.c người quyết đoán, huynh ấy cũng chỉ nhíu mày:"Kính Ngọc, con nhà người dính m.á.u tanh nhiều không tốt."Ta ngoan ngoãn đáp ứng: "Được rồi, lần sau để mấy lão già thái giám phụ trách hình đi xử lý."Tống Diễm sớm đã quên Tô Vô Song ra sau đầu, giữa chừng trở về một chuyến biết chuyện này, ngẩn người một lúc, cau mày bóng gió: "Nàng ta câu dẫn ta, ngươi mặc kệ nàng ta nhảy nhót, nàng ta vừa lượn qua trước mặt hoàng huynh, ngươi đã đánh c.h.ế.t người ta, chẳng qua chỉ vì ta không phải là vảy rồng của ngươi thôi, đúng không?"Não hắn bị úng nước à?May mà Tống Diễm không có thời gian ủy mị nhiều, liền bị lôi đi ra tiền tuyến.17Chiến sự kết thúc, Nguyệt quốc bại trận.Thái tử và thái tử phi của bọn họ còn bị Tống lão tướng quân bắt sống.Lần này Tống Diễm trở về, bên cạnh đi theo một nữ tử, Cố Như Yên.Xem ra Cố Như Yên ở Nguyệt quốc sống cũng không tệ, mà leo lên chức thái tử phi, chẳng qua ả xui xẻo này, thái tử phi đã bị bắt sống cùng thái tử Nguyệt quốc.Là thái tử phi địch quốc, đáng lẽ nàng ta phải bị giam cùng thái tử Nguyệt, nàng ta lại là biểu tiểu thư trên danh nghĩa của Tống gia, công chúa do phụ hoàng ta đích thân phong, ân nhân cứu mạng của Tống Diễm.Vì Tống gia đã bảo vệ nàng ta, đưa về Tống phủ.Lúc Cố Như Yên đến Tống phủ, ta đang đi thăm hoàng huynh, huynh ấy ngất xỉu lúc hạ triều, ta vội vàng chạy vào cung, canh giữ huynh ấy cả đêm.Người trên long sàng nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy gò. Huynh ấy cũng không muốn cho ta biết là bệnh gì, có thể thấy rõ bệnh ngày càng nghiêm trọng.Ta bực bội bước ra khỏi cửa điện, đi ngang qua một vị thái y trẻ tuổi tuấn tú nhất trong đám thái y, hắn là đồ đệ của viện chính, ta cúi đầu hắn: "Chữa trị cho tốt, nếu không chữa khỏi, ta chôn sống ngươi theo."Thái y trẻ tuổi khom người: "Điện hạ yên tâm, thần nhất định dốc hết sức lực."Lúc ra khỏi cung, ta gặp phải đội ngũ áp giải thái tử Nguyệt đến hành cung giam lỏng.Nghe đồn thái tử Nguyệt quốc Việt Vị Minh, tàn bạo khát máu, coi mạng người như cỏ rác, vô số nữ nhân c.h.ế.t trên tay hắn.Lúc đi ngang qua nhau, ta rõ dung mạo của hắn.Tóc đen như mực buông xuống, đuôi lông mày khóe môi còn dính vết thương, ấn ký m.á.u đỏ tươi trên gương mặt trắng nõn như ngọc, đôi mắt đào hoa long lanh, vừa ngước mắt lên đã là vẻ đẹp khuynh đảo lòng người.Hắn cũng thấy ta, bước chân dừng lại:"Chiêu Ngọc công chúa, chẳng lẽ không nhận ra nữa rồi sao?"Đương nhiên nhận ra, tổ tông mười tám đời nhà hắn ta đều nhận ra.Lúc nhỏ ta đã bị phụ hoàng ép học thuộc lòng hết thảy các vị vương tôn công tử của các nước rồi.Ta mỉm : "Nhận ra chứ. Trước đây ngươi đã từng đến Lương quốc, chúng ta cũng coi như là người quen cũ, có muốn đến phủ ta ngồi một chút không?"Thực ra ta không tiếp với hắn nhiều, chẳng quen biết gì cả, ta mặt dày mày dạn bịa chuyện thôi.Thái tử Nguyệt quốc có chút bất ngờ: "... Được."Vì sau khi Tống Diễm dẫn Cố Như Yên trở về, lúc ta về Tống phủ, cũng dẫn theo một nam nhân - cơn ác mộng của Cố Như Yên.
Bạn thấy sao?