Công Chúa Kiêu Ngạo – Chương 3

Trở về phủ Tống, ta tự mình xuống bếp sắc thuốc suốt nửa ngày, đích thân mang đi thăm Tống cẩu, vừa đến đó, đúng lúc gặp nữ xuyên không cũng bưng một bát thuốc chuẩn bị vào phòng.Ta lười nàng ta, đi ngang qua nàng ta đến bên giường Tống Diễm, cũng lười hắn, đặt bát thuốc nóng hổi lên bàn, ngắn gọn: "Uống."Tống Diễm uể oải liếc , cau mày, quay đầu: "Sao lại là ngươi? Không uống."4"Sao , ngươi sợ đắng?""Ta sợ ngươi bỏ độc." Tống Diễm ác ý phỏng đoán.Hắn để bát thuốc ta sắc sang một bên, nhận lấy bát thuốc nữ xuyên không bưng đến uống một hơi cạn sạch, nữ xuyên không liếc ta, rồi dịu dàng khuyên nhủ hắn: "Tống lang, chàng uống chậm thôi. Hầm lâu lắm rồi, thuốc quá mạnh, ăn miếng mứt gừng cho bớt đắng."Cái liếc mắt đó, cung kính sợ hãi bên dưới lại ẩn giấu một loại đắc ý, một loại cảm giác hư vinh "Xem ra công chúa cũng chẳng Tống lang thích bằng ta".Ta phụ hoàng đích thân nuôi dạy lớn lên, chút tâm tư nhỏ bé đó của nàng ta ta chỉ cần liếc mắt là thấu.Lời ra lời vào cố dẫn dắt người khác, cứ như thể bát thuốc này là do nàng ta vất vả sắc .Thực tế nàng ta chỉ là chờ sau khi phòng bếp sắc xong thuốc, cướp việc của nha hoàn đưa thuốc để lấy lòng, thủ đoạn thường dùng trong cung đấu, dù sao ai lại thật sự đi mấy việc cực khổ trong bếp chứ?Nhưng ta thì có. Nàng ta không biết, bát thuốc nàng ta bưng từ phòng bếp ra là ta canh lửa hầm mấy canh giờ rồi, chỉ còn lại bấy nhiêu thôi.Kẻ tranh sủng lấy lòng chỉ cần vụng về lấy lòng đàn ông là rồi.Nhưng ta là công chúa, hành sự có thể tùy ý phóng túng, không thể sơ hở trăm bề, ví dụ như bát thuốc này, từ tay ta đưa ra ngoài, nhỡ đâu có gian tế nhân lúc nào đó bỏ chút độc dược vào trong để chia rẽ quan hệ hoàng gia và võ tướng, thì chẳng phải thêm phiền phức cho hoàng huynh sao?Nàng ta chỉ thấy sự ngang ngược càn rỡ của ta, không thấy sự cẩn thận tỉ mỉ đằng sau ta, rồi lại tự mãn vì mình đàn ông thích.Cũng như nàng ta không thấy ta cố ý để mặc nàng ta, dung túng nàng ta, mặc kệ nàng ta.5Tống Diễm cắn miếng mứt quả kia, rồi lại "phụt" ra, "Quá ngọt".Bộ dạng giả tạo này thấy là chán ghét, ta xoay người bỏ đi, mặc kệ hắn uống thuốc hay không, ta chỉ cần cho tròn bổn phận bề ngoài để hoàng huynh yên tâm là rồi.Mấy ngày sau cũng , thuốc ta đưa hắn đều để sang một bên hoặc đổ đi, thuốc Tô Vô Song đưa hắn đều ngoan ngoãn uống.Nhưng hắn chướng mắt ta, ta đương nhiên cũng sẽ không để hắn chướng mắt ta.Một thang thuốc sắp sắc xong, còn lại thang cuối cùng, ta vừa ngân nga vừa bỏ thêm chút ba đậu, hoàng liên vào, xách hộp đựng thức ăn đi trên đường, gặp phải một đám thiếp thất đang thưởng hoa, mỹ nhân hết sưc nhiệt muốn giúp ta xách đồ.Việc này không , bát này là thật sự thêm "gia vị" rồi, sao ta có thể nhẫn tâm để các tỷ tỷ mỹ nhân bị liên lụy vô tội chứ.Ta kiên quyết tự mình xách, ngay cả nha hoàn cũng không cần.Đang lúc từ chối, Tô Vô Song đi ngang qua, sợ sệt hành lễ. Đợi đến khi ta đi đến trước cửa phòng Tống Diễm, vừa vặn nghe thấy nàng ta với Tống Diễm: "Phụ nữ trong viện lớn thật đáng thương, tranh đấu ở khắp mọi nơi".Ý ngoài lời: Ta và những người phụ nữ kia không giống nhau, ta không như họ, ta khác biệt, hơn nữa ta thương họ. Nhìn xem! Ta thật lương thiện biết bao, có lòng đồng cảm biết bao!Tống Diễm không kiên nhẫn : "Một đám đàn bà suốt ngày tranh giành cảm, cho trong phủ loạn hết cả lên".Vị quý thiếp vừa rồi tranh giành cảm dữ dội nhất kia, nghe thấy lời này phẫn nộ, xắn tay áo xin chỉ thị ta: "Điện hạ, thiếp đi vặn đầu đôi gian phu dâm phụ này nhé!"Ta vẻ mặt không đồng : "Thế thì quá bạo lực rồi. Tiểu Hoa, đã với ngươi bao nhiêu lần rồi, bạo lực không thể giải quyết vấn đề. Hiện tại ngươi đã là quý thiếp nhà quyền quý, phải tao nhã, phải đoan trang".Giọng vừa dứt, bước chân không dừng, đẩy cửa ra, ta rất thuận tay, rất bạo lực, rất hai mặt, ném hộp đựng thức ăn trong tay lên đầu tên chó c.h.ế.t kia. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...