Công Chúa Khuynh Quốc, [...] – Chương 3

03

 

Ta vây quanh giường bệnh của đích mẫu khóc không ngừng, đích mẫu chỉ đau lòng lau nước mắt cho ta: "Minh Nhi đừng khóc. Thật ra, ta rất bội phục mẫu thân của con. Bà ấy xuất thân như , lại như chim bay, nỗ lực vươn lên sinh tồn. Ta rõ ràng cao quý hơn bà ấy, mà ngay cả vận mệnh của mình, cũng không thể chủ. Mẫu thân có thể cho con không nhiều, con đường phía trước, phải dựa vào chính con."

 

Lý ma ma vừa khóc vừa đặt một cái hộp lên giường bệnh, đích mẫu nắm c.h.ặ.t tay ta, trịnh trọng : "Minh Nhi, những lời mẫu thân tiếp theo đây, con phải nhớ kỹ. Đây là của hồi môn của ta, con hãy giữ gìn cẩn thận, sau này, con hãy đi theo Lý ma ma, bà ấy sẽ chăm sóc cho con. Nhưng, con phải quên đi thân mẫu của mình, không bao giờ gặp bà ấy nữa, hiểu không?"

 

Ta khóc không thành tiếng, chỉ có thể liên tục gật đầu, rồi bị Lý ma ma lưu luyến đưa ra khỏi phòng của đích mẫu.

 

Ngày hôm sau, ta mang theo canh mà đích mẫu thích đến gõ cửa, lại thấy bà ấy đã ăn mặc chỉnh tề, trang điểm gọn gàng, đoan trang cao quý như lần đầu tiên ta gặp bà ấy.

 

Bà ấy bình an nằm trên giường, hơi thở đã tắt từ lâu, bên cạnh để lại di thư, muốn cùng phụ thân "sống cùng giường, c.h.ế.t cùng huyệt".

 

Ta khóc ngất bên cạnh, Lý ma ma cũng khóc đến ruột gan đứt đoạn, vẫn không quên ôm ta về phòng.

 

Đích mẫu tuẫn táng theo phụ thân, Liễu gia - nhà mẹ đẻ của bà ấy - rất nhanh liền phái người đến: "Tiểu thư nhà ta chỉ có mình Thôi nhị nương là nữ nhi, giờ người đã khuất, lão phu nhân nhà ta nhớ thương nữ nhi, mong thân gia cho nhị nương về Liễu gia, để an ủi nỗi lòng nhớ con của lão phu nhân."

 

Tổ mẫu đương nhiên không đồng ý: "Buồn , nữ nhi Thanh Hà - Thôi gia, sao có thể đến Hà Đông - Liễu gia? Cho dù Thôi Minh Chiêu không phụ không mẫu, nó còn có đại bá phụ và ta - lão thái bà này, nào có lý nào lại đến nhà ngoại ở lâu dài. Truyền ra ngoài, chẳng phải khiến người ta nhạo Thôi gia không người sao?"

 

Người của Liễu gia lạnh: "Vậy sao? Nhưng mấy hôm trước còn nghe Thôi gia muốn xóa tên nhị nương khỏi gia phả, chỉ vì có lời đồn nhị gia Thôi gia bị nhị nương khắc c.h.ế.t. Liễu công nhà ta rất nghi ngờ, một nha đầu bảy, tám tuổi, sao có thể thao túng chuyện thánh thượng xuất cung gặp thích khách, chẳng lẽ..."

 

"Cẩn thận lời !" Trường Lạc trưởng công chúa vội vàng ngắt lời, "Đã là lời đồn, tự nhiên là không thể tin, Liễu công cũng không cần bận tâm. Minh Nhi là cốt nhục duy nhất của nhị phòng, bổn cung là tông phụ Thôi gia, tự nhiên sẽ đối xử tốt với nó."

 

Người của Liễu gia hài lòng rời đi: "Đã có trưởng công chúa đảm bảo, Liễu gia tự nhiên không có lý do gì giành người."

 

Ta ngây người bóng lưng người Liễu gia rời đi, quỳ trước bài vị của đích mẫu dập đầu ba cái. Ân của đích mẫu, ta không biết lấy gì báo đáp, chỉ có thể mặc áo tang, tròn bổn phận, lo liệu tang sự cho đích mẫu thật chu toàn.

 

Trưởng công chúa và tổ mẫu vì có người Liễu gia giám sát, cũng không khó ta nữa, ngược lại còn vì giữ thể diện, càng thêm để tâm đến việc dạy dỗ ta, ta biết đây là sự bảo vệ cuối cùng của đích mẫu dành cho ta.

 

Nửa tháng sau, trong cung bỗng nhiên có thánh chỉ đến, khen thưởng phụ thân trung quân tận chức, truy phong cáo mệnh cho đích mẫu, ban cho Liễu gia hai chữ "trinh liệt", điển phạm cho nữ tử thiên hạ.

 

Mọi người đều hô vang vạn tuế vì ân điển của thánh thượng, chỉ có ta là nhớ đến mẫu thân, nếu bà ấy nghe những điều này, e rằng chỉ biết phẫn nộ: "Trinh tiết điển phạm gì chứ, bức người ta c.h.ế.t chỉ vì một tấm bia đá lạnh lẽo sao!"

 

Câu của đích mẫu trước lúc lâm chung chợt hiện lên trong đầu ta: "Ngay cả mạng sống của mình, ta cũng không chủ !"

 

Rõ ràng bà ấy không cam lòng, bà ấy không muốn c.h.ế.t, tại sao bà ấy phải c.h.ế.t?

 

Thái giám tiếp tục tuyên đọc thánh chỉ: Thôi gia nhị phòng, chỉ còn lại một đích nữ là Thôi Minh Chiêu, thánh thượng thương xót hài tử nhỏ yếu, cảm trước tấm lòng trung nghĩa của bề tôi, đặc biệt nhận nghĩa nữ, phong Minh Chiêu công chúa, từ hôm nay vào ở Chiêu Dương điện, do hoàng hậu nuôi dưỡng.

 

Ta hoàn toàn ngây người, từ một đứa con riêng không nhận, trở thành đích nữ của Thôi gia nhị phòng đã là một bước nhảy vọt khó tin, mà bỗng chốc lại trở thành công chúa do hoàng hậu Đại Lương nuôi dưỡng.

 

Không hiểu sao, ta bỗng dưng sinh ra nỗi sợ hãi chưa từng có: Con đường tiến cung, e rằng sẽ còn gian nan hơn cả ở Thôi gia.

 

Trưởng công chúa tươi đỡ ta dậy: "Minh Nhi, sau này con cũng giống như bổn cung, là công chúa hoàng thất rồi. Phải biết trân trọng phúc phần này, đừng mất mặt Thôi gia!"

 

Nhìn bộ dạng nhiệt của bà ta, ta càng thêm bối rối: Bà ta tuyệt đối sẽ không thật lòng vui mừng cho ta.

 

Trở về phòng, ta lập tức lấy tiền tích lũy nhờ Lý ma ma chuyển cho mẫu thân: "Xin hãy với mẫu thân của con, dù thế nào cũng phải rời khỏi Kim Lăng ngay lập tức, đi càng xa càng tốt, đừng bao giờ quay trở lại. Hoặc là, trực tiếp ẩn náu, đừng xuất hiện nữa."

 

Lý ma ma không hiểu: "Nhị nương không qua lại với bà ấy là rồi, vì sao lại muốn bà ấy rời khỏi Kim Lăng? Ta nghe mẫu thân của con đã bái sư Trương thần y, bây giờ đã học chút thành tựu, lúc này rời khỏi Kim Lăng, sao ổn thỏa ?"

 

"Hy vọng là con lo lắng quá mức, công chúa hoàng hậu nuôi dưỡng, sao có thể có một người mẹ xuất thân phong trần chứ? Vừa rồi, ánh mắt của trưởng công chúa thật đáng sợ, con sợ, sẽ có người không dung tha cho bà ấy!"

 

Lý ma ma lập tức đi việc này ngay trong đêm.

 

Sáng sớm hôm sau, ta cùng Lý ma ma theo thái giám trong cung rời khỏi Thôi gia, thẳng tiến đến Chiêu Dương điện của hoàng hậu.

 

Trước đây khi đi theo đích mẫu, cũng có chút hiểu biết về hoàng hậu: Hoàng hậu Đại Lương hiện nay kỳ thực là công chúa vong quốc của Bắc Yến.

 

Bảy mươi năm trước, hoàng thất Đại Lương nổ ra loạn bát vương, Bắc Yến và Tây Tần năm đó thừa cơ mà vào, suýt chút nữa lật đổ Đại Lương. Sau đó, Hiến Minh đế lên ngôi trong lúc nguy cấp, gả đích trưởng nữ Vĩnh Ninh công chúa đến Bắc Yến hòa thân, tạm thời ổn định ngoại địch.

 

Vĩnh Ninh công chúa có nhan sắc lại mưu trí, chu toàn giữa hai đời đế vương Bắc Yến, tranh thủ thời gian cho Đại Lương khôi phục quốc vận. Hiến Minh đế nhớ thương nữ nhi, sau này cũng đã đón công chúa trở về, trong bụng công chúa đã mang cốt nhục của hoàng đế Bắc Yến, lại kiên quyết sinh hài tử đó ra.

 

Đứa bé đó chính là hoàng hậu Đại Lương hiện nay - Mộ Dung Yên, vì mang một nửa huyết thống dị tộc, vẫn luôn bị thần dân Đại Lương khinh rẻ. Vì sau khi Bắc Yến vong quốc, các đại thần đã ép Mộ Dung Yên - khi đó vẫn là thái tử phi - uống tuyệt tử dược, để đảm bảo huyết thống hoàng thất không bị dị tộc xâm phạm.

 

"Vậy Vĩnh Ninh công chúa thì sao? Bà ấy không phải là hộ quốc công chúa của Đại Lương sao?"

 

Đích mẫu thở dài: "Nghe , sau khi Bắc Yến vong quốc, Vĩnh Ninh công chúa liền bệnh mà qua đời. Đáng thương cho hoàng hậu, rõ ràng không có lỗi lầm gì, mà người ta chỉ nhớ bà ấy là công chúa vong quốc của Bắc Yến, không ai nhớ bà ấy còn là nữ nhi của Vĩnh Ninh hộ quốc đại trưởng công chúa. Nếu không có thái hoàng thái hậu bảo vệ, e rằng ngôi vị hoàng hậu này cũng khó mà giữ vững. Haiz..."

 

"Thái hoàng thái hậu là Trương hoàng hậu mà Hiến Minh đế sắc lập lúc cuối đời sao?"

 

"Đúng , khi Hiến Minh đế băng hà, thái hoàng thái hậu mới mười bảy tuổi. Tuy còn trẻ, lại xuất thân thứ tộc, đã phò tá tiên đế và thánh thượng hiện nay, là hiền hậu danh bất hư truyền của Đại Lương, chỉ là tuổi đã cao, nhiều năm không hỏi đến chuyện triều chính nữa rồi."

 

Xe ngựa vào cửa cung, lại kiệu đưa đến Chiêu Dương điện của hoàng hậu, lại bị cung nữ quản sự chặn lại ngoài cửa điện: "Hoàng hậu nương nương long thể bất an, e rằng không thích hợp nuôi dưỡng Minh Chiêu công chúa. Công chúa vẫn nên tránh đến Chiêu Dương điện thì hơn."

 

Ta chỉ có thể dẫn Lý ma ma rời đi, lại bị quý phi xuất thân Thôi gia, cũng chính là mẫu của ta, chặn đường: "Minh Nhi là phụng chỉ đến Chiêu Dương điện để nuôi dạy, hoàng hậu không cho Minh Nhi vào cung, chẳng lẽ muốn kháng chỉ sao?!"

 

Cung nữ quản sự không kiêu ngạo, không siểm nịnh: "Thôi quý phi xin cẩn thận lời . Nương nương đã , lúc trước uống tuyệt tử dược trước mặt quần thần, chính là để cho quân thần Đại Lương yên tâm. Bây giờ đương nhiên là không thể nuôi dưỡng hoàng tử, công chúa nữa, tránh sinh ra phiền phức. Thôi quý phi là mẫu của Minh Chiêu công chúa, chi bằng đưa công chúa về điện để nuôi nấng."

 

Thôi quý phi tiến lên tát cung nữ quản sự một cái: "Tiện tì to gan, thánh chỉ chưa đổi, mà dám chủ thay hoàng thượng!"

 

Cung nữ quản sự quỳ xuống dập đầu: "Nô tỳ không dám. Chỉ là nương nương vì Đại Lương mà sớm đã đoạn tuyệt duyên phận với con cái, chuyện này đã thái hoàng thái hậu chấp thuận."

 

"Vậy sao? Vậy ý chỉ của thái hoàng thái hậu đâu?"

 

"Thái hoàng thái hậu bệnh nặng, không nên vì chuyện này mà quấy rầy."

 

"Đã không lấy ra ý chỉ của thái hoàng thái hậu, sao có thể ngăn cản bổn cung đưa Minh Nhi tuân theo thánh chỉ?! Hoàng hậu nương nương và hoàng thượng thâm như keo sơn, chắc chắn sẽ không kháng chỉ, mất mặt mũi hoàng thượng. Minh Nhi!" ta giật mình, vội vàng tiến lên, "Xem ra hoàng hậu nương nương muốn thử thách tấm lòng hiếu thảo của con, nếu , tự nhiên phải tuân theo. Còn không mau quỳ xuống, thỉnh mẫu hậu ra ngoài!"

 

Ta vừa đến đã gặp phải cảnh tranh đấu giữa các vị thần tiên. Là tiểu thư Thôi gia, hoàng hậu kiêng kỵ ta là chuyện bình thường, thánh chỉ đã ban xuống, lại chưa thấy ý chỉ của thái hoàng thái hậu, ta chỉ có thể nghe theo lệnh của mẫu mà quỳ xuống dập đầu ở Chiêu Dương điện: "Mẫu hậu, Minh Chiêu ở đây dập đầu với người!"

 

Thôi quý phi hài lòng : "Minh Nhi rất thông minh. Như , cứ quỳ ở đây cho tốt, hoàng hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, bà ấy dạy dỗ, là phúc phận tu luyện mấy đời của con. Con phải biết quý trọng, đừng mất mặt Thanh Hà - Thôi gia chúng ta!"

 

Ta âm thầm kinh hãi: Thôi quý phi thật sự không muốn ta sống yên ổn ở chỗ hoàng hậu, tại sao!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...