Lục La bước lên gõ cửa, người mở cửa là một quản gia già, sau khi biết thân phận và mục đích của ta, ông ta niềm nở đón chúng ta vào.
” Tạ quản gia, sức khỏe của thái phó khỏe lên chưa?”
“Cảm ơn công chúa đã quan tâm, Tạ gia không sao, chỉ là bị lạnh sốt cả đêm, sáng nay hầu như hết sốt rồi.”
Ta gật đầu: “Vậy là tốt rồi, ta mang một ít bổ phẩm đến, quản gia hầm cho thái phó dùng nhé. Sức khỏe yếu ớt mà còn ra vẻ ta đây, nên bồi bổ cho tốt.”
Tạ quản gia để người nhận lấy, với ta: “Cũng thật kỳ lạ, tuy Tạ gia biết bơi từ nhỏ, từ sau khi sinh mẫu của ngài rơi xuống nước qua đời, ngài ấy không dám xuống nước nữa. Hôm qua ngài ấy ướt đẫm trở về phủ, thật lão nô sợ hãi.”
“À, ra ,” ta quay đầu đi một cách ngượng ngùng, “Ta đi thăm ngài ấy một chút.”
Tạ phủ không quá lớn, nha hoàn cũng không nhiều, hầu như chỉ thấy vài gia đinh và ma ma, không có một nha hoàn trẻ tuổi nào.
Khi bước vào viện của Tạ Chiêu, ta nghe thấy có tiếng chuyện từ trong phòng.
“Tạ gia, ngài đã sốt đến mức này rồi sao lại không uống thuốc?”
“Sốt đã hạ rồi.”
“Tạ gia, thái y rồi, thuốc này phải uống hết một liệu trình. Ngài đừng bướng nữa, uống bát thuốc này đi.”
“Không uống, ra ngoài.”
Tạ quản gia khẽ với ta: “Công chúa chê rồi, Tạ gia cứ bệnh là như trẻ con, không thích uống thuốc.”
( truyện đăng tại Truyện Nè Chấm Nét , đứa nào reup là chó)
Cửa phòng không đóng, ta liền bước vào. Tạ Chiêu mặc trung y, khoác một chiếc áo ngoài dựa vào đầu giường, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng đối chọi với tiểu đồng bên giường. Tiểu đồng cuống cuồng, hận không thể đổ bát thuốc trong tay vào miệng Tạ gia nhà mình.
“Thái phó trông thế này mà để thái tử thấy, sau này nó chắc sẽ không bao giờ chịu nghe lời dạy dỗ của ngài nữa.”
Tạ Chiêu quay đầu thấy ta, khuôn mặt tái nhợt chợt ửng hồng, ngài ấy nhẹ ho vài tiếng : “Công chúa thứ tội, thần đang bệnh, không tiện hành lễ.”
Ta nhận lấy bát thuốc từ tay tiểu đồng, đưa đến trước mặt Tạ Chiêu: “Bị bệnh thì phải ngoan ngoãn uống thuốc.”
Tạ Chiêu với tiểu đồng: “Tạ Thất, ngươi ra ngoài trước đi.”
Tạ Thất cùng Tạ quản ra lui ra ngoài, Lục La thấy cũng chạy ra gian ngoài.
Tạ Chiêu chằm chằm vào bát thuốc đen sì trong tay ta, một lúc lâu rồi thở dài: “Công chúa cứ để thuốc xuống trước, thần lát nữa sẽ uống.”
“Không , uống ngay bây giờ, để nguội thì càng khó uống,” ta lại đưa bát thuốc sát đến trước mặt ngài ấy, “Chẳng lẽ ngài muốn bản công chúa đút ngài uống?”
Mặt Tạ Chiêu đanh lại: “Công chúa không thể, thần sẽ uống.”
Ta hài lòng ngài ấy uống cạn bát thuốc, bỗng nhớ đến cảnh ta dỗ Tiêu Cảnh Thần uống thuốc, không kìm vỗ đầu ngài ấy: “Thế mới ngoan.”
Thực sự là Tạ Chiêu khi bị bệnh trông rất không có sức tấn công, tóc không buộc, quần áo cũng không chỉnh tề, trông thật dễ bắt nạt.
“Công chúa, đừng vỗ đầu thần như vỗ chó.” Tạ Chiêu cúi đầu, “Công chúa đến tìm thần có việc gì?”
Ta ngượng ngùng rụt tay lại, sờ sờ mũi: “Không có gì, chỉ là nghe Bùi Minh ngài bị bệnh nên đến thăm, dù sao ngài cũng vì cứu ta mới ra nông nỗi này.”
“Công chúa vốn nhân từ, đối với ai cũng tốt như .”
“Haha, cũng không hẳn …”
“Thần nghe tiểu Bùi tướng quân không lâu nữa sẽ trở về quân doanh Tây Nam, công chúa cũng nên trở về cung rồi.”
Hả? Nếu Bùi Minh quay về quân doanh, thì hoàng huynh không thể nhắm vào Bùi Minh nữa? Thật tốt quá.
“Đã , ta thực sự không tiện phiền nữa. Đúng lúc vài ngày tới là sinh thần của thái tử, ta về cung tổ chức tiệc sinh thần cho nó.”
Sắc mặt Tạ Chiêu có chút thay đổi, ta nghĩ ngài ấy không khỏe ở đâu, đang định hỏi thăm thì ngài ấy lại : “Công chúa, ngài cũng thấy đấy, thần đã không sao rồi. Thần uống thuốc xong có chút buồn ngủ, không tiện giữ công chúa ở lại dùng bữa.”
Chính là đuổi ta đi mà.
Ta mới vài câu mà hắn đã không kiên nhẫn rồi.
Dù sao ta cũng đã đặt trước chân giò nướng của đầu bếp phủ tướng quân, không thèm ở đây ăn nữa.
Ta gọi Lục La, tức giận rời khỏi Tạ phủ.
Tiệc sinh thần của thái tử thực ra không cần ta lo liệu, chủ yếu là do hoàng hậu lo liệu, ta chỉ quan tâm đến đồ ăn thôi.
Khi ta mang lễ vật sinh thần đến Đông cung, Tiêu Cảnh Thần lao vào lòng ta, vắt ra mấy giọt nước mắt cá sấu: “Cô mẫu, mẫu cuối cùng cũng trở về rồi! Cô mẫu xem, con bị thái phó hành hạ gầy đi rồi! Cô mẫu nhất định phải báo thù cho con, điểm tâm cho thái phó ăn!”
“…”
Nể hôm nay là sinh thần của thằng bé, ta chỉ véo mạnh khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của thằng bé một chút rồi thả ra.
Tiêu Cảnh Thần không lợi gì từ ta, quay người lao vào lòng “ xấu” Trần Tử Nghi.
Nếu ta biết Trần Tử Nghi sẽ xúi giục Tiêu Cảnh Thần những chuyện ngớ ngẩn tiếp theo, ta chắc chắn sẽ không để hai người đó ở đó thì thầm về cái gọi là “100 cách biến thái phó thành cữu phụ”.
Tiệc sinh thần của thái tử không mời nhiều khách, chủ yếu là cận thần, coi như nửa buổi tiệc gia đình.
Hoàng huynh đã đặc biệt giữ Bùi Minh ở lại kinh thành đến giờ. Huynh ấy lén chỉ Bùi Minh rồi cứ nháy mắt ra hiệu với ta, biểu cảm như muốn —
Hôm nay chúng ta định chuyện này nhé?
Ta giả vờ không thấy, cúi đầu nghịch đĩa cá chép sốt chua ngọt.
Tiệc sinh thần nửa chừng, ta thấy hoàng huynh gọi Bùi Minh mấy lần, nhận ra huynh ấy có lẽ sắp trực tiếp hỏi chuyện. Thế là ta ung dung đứng dậy, xoa xoa cái bụng no tròn, với hoàng huynh—
“Thần muội ăn no quá, muốn ra Ngự hoa viên dạo chút.”
Trong ánh mắt bất lực của hoàng huynh, ta từ từ bước ra khỏi Đông cung.
Tại sao phải lo lắng về thức ăn trong tiệc sinh nhật? Tất nhiên là để đặt những món ta thích ăn lên hàng đầu. Trong số khách mời lần này, không chỉ có Bùi Minh mà còn có mấy công tử thế gia mà hoàng huynh để ý từ trước, xem ra huynh ấy quyết tâm chủ sắp xếp hôn sự cho ta rồi.
Khi ta đang ngồi trên giả sơn ở Ngự hoa viên ngắm trăng, Tiêu Cảnh Thần vội vàng chạy đến báo cho ta biết Tạ Chiêu bị trúng độc.
Ta: “…?”
Ta có dự cảm chẳng lành.
Tiêu Cảnh Thần lắp bắp kể lại toàn bộ sự việc.
Trần Tử Nghi với thái tử rằng, nếu muốn thái phó trở thành cữu phụ của nó, bước đầu tiên là phải khiến thái phó tỏ rõ cảm. Nó rất lo lắng, vì với tính cách của thái phó thì bước đầu tiên này không có hy vọng gì.
Trần Tử Nghi đừng lo, ta có một loại thuốc, uống vào sẽ khiến người đó thật, người nghĩ thái phó thích mẫu của người không?
Tiêu Cảnh Thần gật đầu.
Sau đó, Trần Tử Nghi đưa thuốc cho thái tử, thái tử lén cho người bỏ thuốc vào rượu của thái phó.
Thái tử với ta: “Cô mẫu, thái phó hiện đang ở tẩm điện, phản ứng của ngài ấy không đúng, như là trúng độc! Trần Tử Nghi đây là tác dụng phụ của thuốc, còn mẫu có thể giải độc— mẫu, người học y thuật lúc nào ?”
Ta tối sầm mắt, suýt chút nữa ngã từ giả sơn xuống.
Ta không thể tin rằng sống trong hoàng gia lại có đứa trẻ ngây thơ như , đôi mắt tròn xoe của thằng bé, ta đau lòng: “Cảnh Thần, là lỗi của phụ hoàng và mẫu đã bảo vệ con quá tốt…”
Bạn thấy sao?