Ngài ấy vào liền chọn chỗ ngồi cạnh ta, dáng vẻ người lạ chớ gần khiến ta như bị đông cứng. Bùi Minh và Trần Tử Nghi uống rượu vui vẻ, Bùi Tiểu Tiểu chạy đến cửa sổ thưởng thức điệu múa Nghê Thường Vũ Y, không ai ý đến sự bất an của ta.
Ta lặng lẽ uống rượu hoa quả mà Bùi Minh đặc biệt tìm cho ta, cuối cùng không chịu nổi nữa, định đứng dậy đi tìm Bùi Tiểu Tiểu, lại bị Tạ Chiêu gọi lại.
“Công chúa định khi nào về cung?”
Chân ta vừa bước một chút đành phải thu lại, vào đôi mắt đen sâu không gợn sóng của ngài ấy, ta gượng : “Chơi đủ rồi sẽ về.”
“Thái tử điện hạ cả ngày nhắc đến công chúa, là nhớ ngài, việc học cũng không chuyên tâm, công chúa nên sớm về đi.”
“Nếu thái phó đối xử tốt với thái tử hơn, thái tử sẽ không nhớ đến ta nữa.”
Tạ Chiêu im lặng một lúc, rồi : “Công chúa, ngài là xá muội của hoàng thượng, hoàng thượng quý ngài, ngài không nên dựa vào sự sủng ái mà càn. Hiện tại bên ngoài đầy rẫy lời đồn đại, không có lợi cho thanh danh của công chúa và danh dự của hoàng gia, mong ngài suy nghĩ kỹ càng.”
Ta ngài ấy, uống cạn ly rượu hoa quả trong tay, dư vị lại có chút đắng.
Bùi Minh ta một cái, : “A Việt uống chậm thôi, dù là rượu hoa quả, uống nhanh quá cũng dễ say.”
Trần Tử Nghi xen vào: “Nhìn ta này, chỉ uống rượu thì có gì vui. Nghe Túy Phong Các mới có một nữ nhạc công, kỹ nghệ tuyệt vời, hay là mời nàng ta đến giúp vui?”
Hắn gọi một tiểu nhị đến dặn dò, rất nhanh sau đó, một nữ tử duyên dáng, dung mạo xinh đẹp ôm một cây cổ cầm đẩy cửa bước vào.
Nữ tử còn chưa kịp gì, Trần Tử Nghi đã : “Đàn một khúc ‘Phượng cầu hoàng’ đi.”
Nữ tử dịu dàng hành lễ, sau đó ngồi xuống bắt đầu gảy đàn, ngón tay trắng muốt lướt trên dây đàn rất đẹp mắt. Ta không hiểu âm luật, cũng cảm thấy nàng đàn rất hay.
Khúc nhạc vừa dứt, Trần Tử Nghi lập tức vỗ tay khen ngợi: “Khúc này đáng giá ngàn vàng.”
Nữ tử lại đứng dậy hành lễ, dịu dàng : “Công tử quá khen. Nhờ các vị quý nhân mến, thiếp vui mừng không xiết.”
Lời này vừa thốt ra, mấy ánh mắt đồng loạt bị nàng thu hút. Không phải vì nàng sai gì, mà vì giọng của nàng giống ta đến bảy, tám phần, chỉ khác ở ngữ điệu.
Trần Tử Nghi phẩy chiếc quạt trong tay, rũ rượi.
Bùi Tiểu Tiểu thấp giọng với ta: “A Việt, nàng chuyện giống như ngươi đang nũng .”
Ta véo eo nàng: “Bản công chúa không bao giờ thèm nũng.”
Trần Tử Nghi hỏi nữ tử kia: “Cô nương tên gì?”
“Thiếp tên là Chung Niệm Niệm.”
Ta cảm thấy Tạ Chiêu bên cạnh lại ngẩng đầu nàng ta một cái, chân mày khẽ nhíu lại.
Dưới cầu của Trần Tử Nghi, Chung Niệm Niệm lại đàn thêm mấy khúc nữa, cho đến khi tan tiệc.
Nghe nhạc quả thực giúp vui, ta không để ý mà uống hết cả một bình rượu hoa quả. Bùi Minh đúng, uống nhanh quả thực dễ say, ta cảm thấy tinh thần còn tỉnh táo bước chân đã loạng choạng.
Bùi Tiểu Tiểu cũng thích uống rượu hoa quả, tửu lượng của nàng còn kém hơn ta, lúc này đang ôm cánh tay của Bùi Minh lắc lư.
Ta khúc khích, học theo nàng ôm lấy cánh tay kia của Bùi Minh, nàng gì ta cũng theo, nàng gọi ca ca ta cũng gọi ca ca, bắt chước như vẹt rất thú vị.
Bùi Minh bị hai người say rượu kẹp ở giữa, bất đắc dĩ đưa tay khó khăn xoa đầu chúng ta.
Ta nghe Tạ Chiêu bên cạnh nhàn nhạt : ” Bùi tướng quân, điều này không hợp lễ.”
Sau đó ta bị ai đó kéo ra, do không đứng vững lại rơi vào một vòng tay thơm ngát. Là hương gỗ đàn lạnh lùng, ta rất thích, nên ngẩng đầu gọi ngọt ngào với chủ nhân của vòng tay: “Ca ca—”
Trần Tử Nghi “phì” : “Thái phó, điều này không hợp lễ.”
Tạ Chiêu cơ thể cứng đờ, nắm lấy vai ta đẩy ra: “Công chúa, thần đưa ngài về cung.”
Nghe , ta vội vàng thoát khỏi tay ngài ấy, đầu óc choáng váng muốn chạy. Nhưng đây là trên thuyền, thuyền hoa chưa cập bờ, ta có thể chạy đi đâu? Thế là dưới con mắt của mọi người, ta”tùm” một tiếng nhảy xuống nước.
Nước hồ lạnh khiến ta rùng mình, hoàn toàn tỉnh táo. Trên thuyền mọi người hoảng loạn, ta thấy Tạ Chiêu toàn thân y phục trắng hiếm khi để lộ biểu cảm khác lạ, ngài ấy không do dự nhảy theo ta.
Ta bơi rất giỏi, đây là điều nhiều người đều biết.
Tạ Chiêu không biết bơi, đây là điều ta mới biết sau khi ngài ấy nhảy xuống nước.
Ta rất nghi ngờ, có lẽ ngài ấy cũng mới biết điều này, nếu không thì là do uống rượu đến mê man, nếu không thì sao thái phó luôn toan tính cẩn thận lại có thể chuyện ngốc nghếch như .
Vốn dĩ ta có thể dễ dàng bơi lên bờ, giờ lại phải kéo theo Tạ Chiêu. Bùi Minh bị Bùi Tiểu Tiểu bám chặt không thể cử , Trần Tử Nghi là kẻ sợ nước không dám , mấy tiểu nhị biết bơi đi cùng nhảy xuống giúp ta đưa Tạ Chiêu lên bờ.
Tạ Chiêu bị sặc nhiều nước, mặt tái nhợt, vài lọn tóc đen ướt sũng dính trên trán, đôi môi mỏng tái nhợt: “Thần đã phiền công chúa, mong công chúa thứ lỗi.”
“Không sao. Ngài mau đi thay quần áo, đừng để bị lạnh.”
Ta nhờ ông chủ Túy Phong Các lấy một bộ y phục gần đó để thay, khi ra ngoài thì Tạ Chiêu đã rời đi, ta liền cùng Bùi Minh và Bùi Tiểu Tiểu trở về phủ tướng quân.
Ngày hôm sau, Bùi Minh trở về rằng Tạ Chiêu bị bệnh xin nghỉ không đi chầu. Khi ta hoàn hồn lại, đã thấy mình sai người mang bổ phẩm đứng trước cửa Tạ phủ.
Thật chết tiệt, sao lại không thể kiểm soát đôi chân của mình chứ.
Bạn thấy sao?