24.
Ta khỏi rất nhanh, chờ đến khi có thể đi lại, Hoàng Đế tự mình đỡ ta vào phòng “địa ngục”.
Căn phòng đã rửa sạch sẽ, thân vệ của Hoàng Đế giờ phút này đều đã hiện thân.
Ta lướt qua từng người, tìm ra mấy gương mặt quen thuộc.
“Hoàng Thượng.” Ta kéo ống tay áo Hoàng Đế, cáo trạng: “Hoàng Thượng biết bọn chúng từng gì không?”
“Nói gì?” Có lẽ mấy ngày nay ta luôn âm bất định, nên khi ta chuyện một cách nhẹ nhàng bình thường với Hoàng Đế, hắn đến sung sướng.
“Khi bọn chúng đưa hoàng tỷ ta về nhà, còn …”, ta ghé sát tai Hoàng Đế, “Chờ đến khi một công chúa khác đến Đại Hạ, chẳng bao lâu sau là bọn chúng lại chơi một công chúa.”
Mặt mũi Hoàng Đế sa sầm, nắm chặt tay ta.
Ta không quên.
Chuyện này không thể để yên.
Hoàng Đế hiểu ý ta, cúi đầu ta.
Ta hắn, thấy trong mắt hắn đầy thống khổ.
Đó là những thân vệ trung thành và tận tâm của hắn, lớn lên cùng hắn, vì ngôi vị Hoàng Đế của hắn mà trầy da tróc vẩy.
Nhưng mà ta lại nhất định… muốn bọn chúng.
Ta Hoàng Đế, ánh mắt sáng quắc.
“...... Chiếu Hoa.” Hoàng đế nắm tay ta, phân vân, do dự.
Ta nghĩ hắn đang nhớ lại khoảng thời gian không có ai bên cạnh, không có ai thương là thế nào. Cuối cùng hắn : “Chiếu Hoa còn nhớ mặt bọn chúng không?”
Ta , lần lượt chỉ vào mặt từng tên cho Hoàng Đế xem.
Hoàng Đế ôm lấy ta, trong chớp mắt đã tìm ra biện pháp hợp lý. Hắn còn cò kè mặc cả với ta: “Chiếu Hoa tiếp nhận phượng ấn, trẫm sẽ lấy lại công đạo cho nàng, không?”
Ta , đặt lên môi hắn một nụ hôn: “Được.”
25.
Thiến.
Phế bỏ tứ chi.
Ném tới kĩ viện nam.
Đây là kết cục của những kẻ đó.
“Chiếu Hoa còn muốn gi*t kẻ nào nữa không?” Hoàng Đế ôm ta, vùi mặt vào cổ ta, “Còn thì cứ với trẫm.”
Ta đẩy hắn ra, đứng lên châm thêm huân hương trong phòng.
Đêm đã khuya, ta đi vào dược phòng rồi quay lại giường.
Hoàng Đế thấy chiếc bình sứ quen thuộc trên bàn, lo lắng hỏi: “Nàng còn đau đầu à?”
“Ừm....”
Ta khẽ trả lời, dựa vào người hắn, nằm xuống.
“Đây là những gì thần thiếp đáng phải nhận.” Ta .
Hoàng Đế buồn bã, hôn lên đầu vai ta: “Chiếu Hoa đừng hổ thẹn, nàng là nàng, Quân Hoa là Quân Hoa, nàng ấy đã coi nàng là muội muội, chắc chắn sẽ không trách nàng.”
Ta một tiếng: “Ngủ thôi.”
Đêm khuya tĩnh lặng, ta bị tiếng thở gấp bên cạnh đánh thức, còn đang ngơ ngác.
Đến khi quay sang Hoàng Đế mới phát hiện trán hắn đầy mồ hôi, miệng đang lẩm bẩm.
Ta ghé sát tai lại không nghe rõ một câu hoàn chỉnh.
Quấy nhiễu giấc ngủ của ta quá, ta đẩy đẩy Hoàng Đế.
Hoàng Đế bừng tỉnh, day day thái dương, ngồi dậy.
Đến khi bình tĩnh lại, hắn mới giật mình ôm lấy ta: “Trẫm gặp ác mộng.”
Ta vỗ vỗ sau lưng hắn, trấn an: “Chỉ là nằm mơ thôi.”
Hắn ngẩng đầu lên: “Tiệc sinh thần trẫm năm sau, thỉnh phụ hoàng mẫu hậu nàng tới đây, không? Hẳn là nàng nhớ nhà lắm? Trẫm gọi bọn họ tới thăm nàng, ở lại đây bồi nàng một thời gian.”
Ta như chợt hiểu ra: “Hoàng Thượng mơ thấy thần thiếp bỏ đi?”
“Không.” Hắn đặt tay ta lên ngực hắn, giọng đầy thương tiếc: “Trẫm mơ thấy nàng chỉ có một mình, không có ai ở bên nàng, ngay cả Quân Hoa cũng…”
Hoàng Đế ngừng lại, thở dài một hơi.
Hoàng tỷ từng với ta, là luôn cảm thấy mình đang nợ người kia.
Nếu hoàng tỷ không sai, là hắn thật sự…
Rất ta.
26.
Hoàng Đế ngày càng dính lấy ta.
Gần như đi đâu cũng mang ta theo.
Kẻ hoang như hắn mà còn đưa ta vào cả Ngự Thư Phòng.
Vậy là… các đại thần quỳ đầy đất, tức giận mắng ta là phi họa quốc, lấy cái ch*t cầu Hoàng Đế không thể độc sủng.
Hoàng Đế phát hỏa, ném hết tấu chương xuống đất còn chưa đủ, lại chạy về cáo trạng với ta:
“Đám lão già vớ vẩn thì biết cái gì? Chiếu Hoa không bồi trẫm, chẳng lẽ để bọn họ bồi trẫm hay sao?”
“Không thể độc sủng? Được! Được! Trẫm sẽ đưa hết nữ nhi của bọn hắn vào hậu cung, để cho bọn hắn biết thế nào mới là độc sủng?”
“Bọn hắn… bọn hắn còn dám mắng nàng! Bọn hắn dựa vào đâu mà dám mắng nàng? Chiếu Hoa của trẫm đã chịu không ít tổn thương, bọn hắn thì hiểu cái gì?”
Hoàng Đế vừa vừa vỗ vỗ ngực để bình tĩnh lại, sau đó ngồi xuống.
Ta vội vàng hỏi thăm: “Chàng lại mệt à?”
“Khụ khụ, ta không sao.” Hoàng Đế xua xua tay, ho khan vài tiếng.
Từ ngày hôm ấy, Hoàng Đế thường xuyên sinh bệnh.
Hôm nay đau đầu nhức óc, ngày mai lại ho khan rồi khó ngủ.
Có khi bệnh nặng đến mức không tự phê tấu chương, hắn liền kêu ta ngồi một bên đọc cho hắn nghe.
Hắn cho ta chỗ để ngọc tỷ, với ta thiên hạ Đại Hạ này cũng có một phần của ta. Hắn còn hết với ta mật đạo trong cung, hứa hẹn sau khi khỏi bệnh sẽ dẫn ta ra ngoài cung chơi. Nằm mơ tỉnh dậy, hắn thậm chí còn rơi nước mắt, hắn nếu chúng ta quen nhau mà không có chuyện Hoắc Quân Hoa cản ở giữa thì thật tốt…
Bốn mùa lưu chuyển, ta thay Hoàng Đế phê tấu chương đã lâu, cũng thay hắn truyền nhiều khẩu dụ.
Các triều thần cuối cùng cũng chịu chấp nhận, thậm chí có việc còn trực tiếp tới tìm ta.
Hoàng Đế cuối cùng cũng có thể an tâm dưỡng bệnh.
27.
Bệnh của Hoàng Đế ngày càng nặng, các ngự y cũng bó tay không chữa .
Hắn bệnh liên miên mấy năm, đã gầy yếu đến không ra hình người.
“Chiếu Hoa.” Hắn gọi ta: “Di chiếu…”
Lớp chăn dày nặng phập phồng theo hô hấp của hắn: “Chiếu Hoa muốn về nhà à?”
Hắn nắm tay ta, cầu ta: “Không về không? Đợi đến trăm năm sau, nàng sẽ hạ táng cùng trẫm.”
Không đợi ta đáp lại, hắn lại bắt đầu dặn dò mọi chuyện.
Tương lai Đại Hạ thế nào, các cung phi trong hậu cung đã lâu không ngó ngàng tới sẽ ra sao, còn cả các hoàng tử, công chúa,...
Từng câu từng chữ, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Hắn lập Thái Tử, muốn để Thái Tử chỗ dựa cho ta. Cuối cùng, hắn còn rơi nước mắt: “Ta với nàng… vốn nên có một hài tử…”
Ta vùi đầu viết di chiếu, một giọt nước mắt rơi xuống, nhòe chữ vừa mới viết.
Hoàng Đế thấy , vắt hết sức lực đưa tay lên lau nước mắt cho ta: “Chiếu Hoa, đừng khổ sở. Đời này trẫm gặp nàng là đủ rồi.”
Ta nghẹn ngào: “Hoàng Thượng…”
Hắn thấy ta có lời muốn , đầy sủng nịnh: “Nàng đi.”
Ta lau nước mắt, hỏi hắn: “Hoàng Thượng tên là gì?”
Nụ của Hoàng Đế đông cứng trên khóe miệng.
“Nàng… nàng cái gì?” Hắn không tin nổi hỏi lại ta.
Ta kiên nhẫn lặp lại: “Trong di chiếu cần ghi tên, tên ngươi là gì?”
“Nàng!” Hoàng Đế cuối cùng cũng phản ứng lại, mắt trợn trừng muốn đứng lên.
Nhưng lực bất tòng tâm, hắn ngã xuống chăn nệm, thở ngày càng gấp.
Hắn đang rất khó chịu.
Ta đau lòng lau mồ hôi cho hắn, trấn an: “Đừng vội, chờ một chút, chờ đến lúc ch*t rồi sẽ tốt hơn.”
Hoàng Đế trợn mắt, giờ mới nhận ra: “Tên họ của trẫm là gì nàng cũng không biết! Nàng… nàng trước nay đều là diễn?”
Hắn rất đau khổ…
Thật không phải ta lại không nhịn .
Diễn đến màn này, ta phải khóc mới đúng.
Ta nở nụ , đưa tay vuốt ngực giúp hắn nhuận khí: “Không có.”
Ta chân thành hắn: “Mỗi giọt nước mắt, mỗi nụ của ta trong hoàng cung này… đều là thật lòng.”
“Nước mắt… là vì hoàng tỷ; … là vì ngày hôm nay.”
Ta hôn lên mu bàn tay khô gầy của hắn: “Vì ngươi ta, ta rất vui. Ngươi càng ta thì bệnh càng nặng. Thật tốt… Ngoài hoàng tỷ ra, còn có ngươi ta như , ta đến mức phủng ta trong lòng bàn tay.”
Ta khẽ, cuối cùng không nhịn , tiếng càng lúc càng lớn.
Ta bày ra vẻ mặt ngây thơ như khi mới gặp, hỏi hắn: “Hoàng Thượng, huân hương trong tẩm điện của ta, dễ ngửi không?”
Hoàng Đế trì độn hồi lâu, mãi mới phản ứng lại: “Hương đó…”
“Đúng , là huân hương mà Hoàng Thượng khen là dễ ngửi, giúp tâm thoải mái đó.” Ta móc bình sứ trong ngực ra: “Tiếc là ngươi vẫn luôn đề phòng ta, đây là thuốc viên ta ăn hàng ngày, trị đau đầu, cũng giúp giải độc, ngươi lại chưa từng chạm vào.”
“Ngươi sợ ta hạ độc ngươi phải không? Ngươi rất ta, không đành lòng gi*t ta, lại sợ ta gi*t ngươi. Ngươi muốn gì? Muốn ta cùng ngươi vừa vừa hận? Dây dưa mãi mãi à?”
“NGƯƠI… NẰM… MƠ!”
Ta rút dao sau lưng ra, từng bước đến gần Hoàng Đế.
“Người đâu! Người…!”
Tiếng hét của Hoàng Đế bị ta bịt lại.
Đến rồi… cuối cùng cũng đến ngày này rồi!
Ta đã chờ, chờ hắn ta đến không kiềm chế , chờ hắn tin rằng ta đã hắn đến mức buông xuống thù hận, rồi chờ hắn bệnh nặng, chờ hắn phụ thuộc vào sự chăm sóc của ta.
Tất cả của hắn! Ta đều muốn!
Thân xác, linh hồn, trái tim,... ta muốn hủy hoại toàn bộ!
Cuối cùng.
Ta cũng chờ rồi!
“Hoàng Thượng, bồi thường cho ta vài thứ.” Ta , giơ d/ao lên,
28.
Khi ta phong trần mệt mỏi chạy về nhà, Đại Hạ đã lâm vào hỗn loạn.
Hoàng Đế bệnh ch*t, bị một mồi lửa thiêu sạch sẽ. Nhưng giang sơn Đại Hạ rộng lớn như , lại giàu có màu mỡ, các hoàng tử đều muốn đoạt vị.
Vậy là bọn chúng lao vào tranh giành, thậm chí không kịp để ý xem ta đang ở đâu.
Ta phải giấu mình.
Hoàng tỷ ch*t trong hoàng cung Đại Hạ, đơn giản là vì muốn tròn chức trách của một công chúa, giữ cho từng tấc đất Tề quốc chúng ta toàn vẹn.
Nguyện vọng của hoàng tỷ, cũng chính là nguyện vọng của ta.
Ta khẽ ngâm nga một khúc hát, cầm theo bọc đồ đi vào hoàng lăng Tề quốc.
Vẻ mặt quân thủ lăng như gặp quỷ, cuối cùng cũng nhận ra ta.
Ta đến trước lăng hoàng tỷ, quỳ xuống đất, mở bọc đồ ra.
Một mùi khó tả bốc ra từ gói đồ.
“Công chúa, đây là…” Người thủ lăng thật cẩn thận hỏi ta.
Ta không để ý đến hắn, mở nắp hộp thức ăn bọc trong khăn vải.
Nước huyết đục ngầu, bốc mùi hôi thối, vón cục đen đỏ, giòi bọ lúc nhúc…
Ta chằm chằm hộp đồ ăn trong tay, : “Hoàng tỷ, những thứ Hoàng Đế đã lấy của tỷ, muội đã bắt hắn tự mình bồi thường cho tỷ.”
Sắc mặt người thủ lăng biến hóa liên tục, mơ hồ nhớ lại trạng di thể của công chúa Quân Hoa khi đưa về, cuối cùng cũng nhận ra bên trong hộp thức ăn trong tay ta là cái gì.
“Xin…! Ọe ọe!”
Hắn không nhịn , chưa kịp cáo tội đã nôn ra.
“...... Hoàng Đế thấy muội chế hương thì rất vui, vui rồi lưu lại muội trong cung, thời gian qua đi, hắn đã muội. Không ngửi mùi hương của muội sẽ rất khó chịu.”
Ta vuốt ve bia mộ hoàng tỷ, , nước mắt lại chảy xuống: “Hoàng tỷ, tỷ thấy không, muội đã có thể chế ra dược khiến người ta vĩnh viễn muội mà.”
Ngẩng đầu lên trời.
Ta nheo mắt thẳng vào mặt trời rực rỡ chói chang trên cao, ngón tay xoa xoa góc bia mộ.
“—— Hoàng tỷ, kiếp sau muội lại muội muội của tỷ, không?”
(Hoàn)
Bạn thấy sao?