Công Chúa Giả ? [...] – Chương 223

Tiếng vừa dứt, những người có mặt đều kinh hãi.

Trang Sinh Hiên Dật: "Ngươi điên rồi?!" Quả thực điều này còn khó chấp nhận hơn là để ông ta chết.

"Làm sao ngươi dám? Hoàng thất Trang Sinh chúng ta có gốc rễ gần ngàn năm, sao có thể bị một đứa con hoang như ngươi có thể phế là phế ?!"

"Căn bản ngươi không phải là con cháu duy nhất của chi chính.

Loại con hoang như ngươi không có tư cách kế thừa ngôi vị hoàng đế, càng không có tư cách phế trừ hoàng thất!"

"Gào đủ chưa?" Trang Sinh Hiểu Mộng liếc qua một cái.

"Trẫm muốn g.i.ế.c ngươi! Đồ con hoang này!" Trang Sinh Hiên Dật lập tức bị kích tới nổi điên, không để ý tất cả, nhào tới Trang Sinh Hiểu Mộng.

Hộ vệ vội vàng ngăn cản lại.

Trang Sinh Hiên Dật không để ý tới hình tượng, bị mấy hộ vệ ôm chặt.

Trang Sinh Hiểu Mộng đứng ở trên đống đổ nát của hoàng tọa, ánh mắt ông ta giống như đang một con kiến.

Trang Sinh Hiên Dật nhân cơ hội hét lên: "Đến đi.

Ngươi dám g.i.ế.c trẫm không? Có bản lĩnh thì g.i.ế.c luôn trẫm cùng đám phản đồ này đi!"

Hộ vệ ghì Trang Sinh Hiên Dật lại, đồng thời cũng là bảo vệ cho ông ta.

Mấy người đứng thành một bức tường thịt, ngăn cản tới mức không còn khe hở nào.

"Đến đây xem.

Ngươi dám g.i.ế.c trẫm thì phải bước qua t.h.i t.h.ể bọn họ!" Trang Sinh Hiên Dật thầm nghĩ cổ ngữ thường , cứ liều một phen may ra lại thành công.

Đường đường ông ta là đế vương, sao lại có thể dễ dàng c.h.ế.t trong tay loại con hoang này?

"Phụ hoàng! Hoàng huynh, các người sao , không sao chứ?"

Lúc này, một giọng dịu dàng truyền đến.

Mặt Trang Sinh Thi Thi đẫm nước mắt, lảo đảo chạy về hướng Trang Sinh Hiên Dật.

Đám hộ vệ cũng không đề phòng, thuận thế đưa vào luôn.

Trang Sinh Hiên Dật: "Sao ngươi lại tới đây?"

Trang Sinh Thi Thi: "Ta lo lắng cho phụ hoàng…"

Vốn Trang Sinh Hiên Dật tưởng con mình đã bị phế bỏ rồi, lúc này cũng rất bất ngờ.

Không ngờ lại có gan chạy tới đại điện này.

Một luồng cảm giác tự hào và vui mừng đột nhiên hiện lên.

"Tốt, không hổ là con Trẫm.

Đợi trẫm... Á!!"

Trang Sinh Hiên Dật còn chưa hết lời, không kịp đề phòng thì cảm giác đau đớn đã truyền tới.

Một con d.a.o găm đã đ.â.m vào n.g.ự.c ông ta.

Trang Sinh Thi Thi không còn vẻ yếu ớt như vừa rồi, giờ phút này mặt lộ nét dữ tợn, đ.â.m mạnh con d.a.o găm vào sâu thêm vài phần.

Chuyện xảy ra quá nhanh, đội hộ vệ còn chưa kịp phản ứng, Trang Sinh Thi Thi đã rút d.a.o găm ra, chạy khỏi vòng vây, đến bên cạnh Trang Sinh Tư Ngọc.

"Phập -"

Liên tục từng nhát một, ta hung hăng phát tiết cảm , đ.â.m trên người Trang Sinh Tư Ngọc ra vô số lỗ máu.

"Đừng giả chết! Ta biết ngươi còn sống.

Hiện tại ta đưa người lên đường!"

Trang Sinh Tư Ngọc mở mắt mờ mịt, chỉ thấy chính là khuôn mặt Trang Sinh Hiểu Mộng vẫn không thay đổi kia, bình tĩnh đến đáng sợ.

Trang Sinh Thi Thi: "Tỉnh rồi à? Ta sẽ cho ngươi không tỉnh lại nổi nữa!!"

"Là ngươi..." Trang Sinh Tư Ngọc đau đớn tới tê dại, hình ảnh trước mắt, không thể nào tin nổi: "Tại sao lại là ngươi? Ngươi điên rồi à?"

"Là ta.

Ta điên rồi.

Sao ta lại không điên ?" Trang Sinh Thi Thi tức giận : "Lúc trước nếu không phải ngươi c.h.ế.t mẹ nuôi ta, cho ta không còn chỗ để đi thì sao ta lại đồng ý quay về hoàng cung với ngươi?"

"Nếu không có ngươi, sao ta lại suy bại tới mức độ này?"

"Còn cả Trang Sinh Hiên Dật nữa.

Rốt cục coi ta là cái gì? Coi là là thú cưng gọi tới là tới, đuổi đi là đi à? Tất cả đều lợi dụng ta! Mọi thứ của ta đều bị các ngươi hủy rồi!"

Vừa , Trang Sinh Thi Thi vừa về phía Trang Sinh Hiểu Mộng cuối cùng chưa một lời, giọng vô cùng khẳng định: "Ngươi đúng.

Bọn họ đều đáng chết."

"Công chúa điện hạ, người xem việc này..." Đám hộ vệ đã không biết nên xử lý ra sao nữa.

Trang Sinh Hiên Dật đã chết, Trang Sinh Tư Ngọc cũng bị đ.â.m thành cái sàng rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...