Chương 210:
Trang Sinh Tư Ngọc vẻ rất nghiêm trọng: "Nó ghi hận hoàng thất chúng ta, muốn g.i.ế.t. sạch toàn bộ, bao gồm cả phụ hoàng tôn kính của chúng ta nữa."
Trang Sinh Hiên Dật nghe đến cái tên này liền thấy vô cùng đau đầu, chẳng qua vẫn không coi trọng lời Trang Sinh Tư Ngọc lắm: "Nó có gì thì liên quan gì tới việc ngươi muốn soán vị? Nó muốn g.i.ế.t., chẳng lẽ còn có bản lĩnh g.i.ế.t. thật.
Đúng là buồn ."
"Phụ hoàng à phụ hoàng, thật sự người đã ngồi trên ngôi cao quá lâu, không thấy rõ thế cục thật rồi." Trang Sinh Tư Ngọc khinh thường, : "Nó muốn g.i.ế.t. ai cũng đơn giản như g.i.ế.t. một con kiến thôi.
Chẳng lẽ người quên chuyện lần trước, một mình nó xông vào hoàng cung?"
Làm sao Trang Sinh Hiên Dật có thể quên chuyện hoàng cung lại để cho một người ngoài như xông vào.
Nhưng trọng điểm không chỉ có thể.
Thủ đoạn áp đặt cấm phát ngôn của ta kia, sau đó ông ta đã kiểm tra vô số lần, cuối cùng cũng không tìm nguyên lý trong đó.
Thật sự Trang Sinh Hiểu Mộng giống như biết những thủ đoạn huyễn huyễn kia.
Tình tiết tìm không thấy căn cứ khoa học xuất hiện trước mắt, hơn nữa bản thân ông ta là đương sự, tự mình trải qua, không sợ là hoàn toàn giả dối.
"Nó tiến vào hoàng cung đơn giản giống như đi dạo trong vườn hoa sau nhà mình ." Trang Sinh Tư Ngọc không chỉ đang đe dọa, cũng khuyên nhủ thật: "Phụ hoàng à, người tiếp tục ngồi trên ngôi vị hoàng đế chỉ có chứ không có ích gì cho bản thân cả."
Nghe xong, trên người Trang Sinh Hiên Dật đã chảy đầy mồ hôi lạnh, cảm không cam lòng vẫn chiếm thượng phong: "À, những điều này, ngươi cho rằng trẫm sẽ sợ sao? Trẫm hỏi lại ngươi một lần, vì sao ngươi nó muốn g.i.ế.t. .hoàng thất chúng ta.
Dù nó có năng lực diệt hoàng tộc chúng ta thì có liên quan gì tới việc ngươi soán vị chứ?"
"Đương nhiên là bởi vì người là hoàng đế, là người phát ngôn của hoàng thất.
Cổ nhân , súng bắn chim đầu đàn.
Người đứng mũi chịu sào, phải nhận sự trả thù của nó." Trang Sinh Tư Ngọc đầy thâm ý: "Hơn nữa còn một bí mật về nó...”
Trang Sinh Hiên Dật bị tới hoảng hốt: "Bí mật gì?"
"Đến lúc đó người sẽ hiểu rõ thôi.
Tóm lại, trước tiên người nguyện thoái vị đi.
Nên giữ thể diện một chút."
"Đồ bất hiếu! Nói nhiều như , không phải cũng bởi vì mơ ước ngôi vị hoàng đế sao!"
Mắt Trang Sinh Tư Ngọc đầy ý : "Phụ hoàng, ta vừa rồi.
Người không có sự lựa chọn nào khác."
"Ngươi muốn mưu phản, soán vị! Ngươi để toàn bộ Cửu Hạ đối xử với hoàng thất chúng ta thế nào đây?" Trang Sinh Hiên Dật tức giận mắng: "Không phân biệt trưởng thứ, không biết tôn ti.
Mặt mũi của hoàng thất chúng ta còn để vào đâu ?"
Trang Sinh Hiên Dật ngực dậm chân, ai oán bất khuất.
Mà Trang Sinh Tư Ngọc chỉ lạnh: "Phụ hoàng, người chuẩn bị thoái vị cho tốt đi.
Đêm dài lắm mộng, không chừng Trang Sinh Hiểu Mộng sẽ lại đánh vào hoàng cung, đạp người xuống khỏi ngôi vị hoàng đế đấy."
"Chó má! Đừng có mang nó ra uy hiếp trẫm!" Trang Sinh Hiên Dật vô cùng tức giận, cảm giác Trang Sinh Tư Ngọc vừa rồi có năng lực hô mưa gọi gió trong hoàng cung, còn mình chỉ như một kẻ ngốc, rốt cục không còn kiên nhẫn nghe hắn bậy nữa.
"Trang Sinh Hiểu Mộng? Hừ, chỉ là một diễn viên hạ lưu biết chút mánh khóe mà thôi, quả thực hổ thẹn với họ Trang Sinh.
Người nó lợi như thế, bây giờ còn không phải bị cấm sóng toàn mạng à? Nó có thể nhảy nhót bao lâu?"
"Chỉ mỗi nó mà ngươi đã muốn soán đế vị của trẫm à.
Nằm mơ đi!"
"Phụ hoàng à, người cho rằng ai có quyền lực lớn như , có thể cấm sóng toàn mạng với nó chứ?" Trang Sinh Tư Ngọc đầy vẻ thong dong: "Người không thể.
Hoàng thất không thể.
Đương nhiên là...”
Bạn thấy sao?