Chương 207:
Cô cũng không phải là một bé bị vây trong cung cấm, không phân biệt chim chóc và pháo hoa, khát khao có thể bay vọt ra khỏi tường cung điện như chúng.
"Hiểu Mộng!" Trang Sinh Hiểu Lê xông tới, vội hô lên: "Em sao ?"
"Đừng khóc, ta, ta ở đây rồi." Trang Sinh Hiểu Lê chưa bao giờ dễ dàng em , lần đầu tiên muốn hết chức trách trai của mình, biểu hiện rất vụng về và luống cuống, "Đừng khóc."
Trang Sinh Hiểu Mộng cố hết sức áp chế những cảm thụ vô cùng xa lạ đối với , giọng điệu khàn khàn lộ ra ý lạnh và cố chấp: "Ta không khóc.”
"Ta không phải ấy."
Trang Sinh Hiểu Mộng đẩy mạnh Trang Sinh Hiểu Lê ra, lặp lại: "Ta không phải ấy."
"Hiểu Mộng...” Vẻ mặt Bùi Hàm Yên ưu sầu tiến lại gần, lại nghe Trang Sinh Hiểu Mộng tiếp.
“Ta tên là Trang Sinh Hiểu Mộng, không phải công chúa nhỏ kia.
Cô ấy đã chết rồi."
"Con đã nhớ lại rồi." Trang Sinh Hiên Kỳ đứng dậy, ý trên khóe miệng càng sâu, "Trang Sinh Hiểu Mộng, con chính là ấy."
Nhìn khuôn mặt chiếm phần lớn ký ức thơ ấu trước mặt, lại vẻ ân cần của Trang Sinh Hiểu Lê và Bùi Hàm Yên, ký ức hỗn loạn hai đời khiến không phân biệt , suy nghĩ không rành mạch.
Trang Sinh Hiểu Mộng chỉ có thể kiên trì tiếp: "Ta rồi, ta không phải ấy."
"Cô ấy đã chết.
Ta chỉ chiếm cứ thân thể của .
Cho nên tất cả các người đều không liên quan tới ta."
"Hiểu Mộng, em đang gì thế?" Trang Sinh Hiểu Lê cảm thấy dường như mình bị ảo thính.
Bằng không tại sao hắn lại không nghe hiểu lời của chứ?
Trang Sinh Hiên Kỳ chậm rãi phép lau chùi bụi bặm và nếp nhăn trên quần áo, : "Hiểu Mộng, con đừng cứng đầu nữa.
Trước kia con chỉ quen đi ký ức mà thôi.
Con vẫn luôn là con."
"Ta rồi.
Ta không phải là ấy!" Trang Sinh Hiểu Mộng không ức chế tâm nữa.
Hai luồng ký ức của hai cuộc đời hoàn toàn bất đồng, rõ ràng là hai người.
Sao có thể là công chúa nhỏ kia ?
Cô là một linh hồn hiện đại tới từ thế kỷ 21, bởi phi thăng thất bại, phải mượn thân thể của Trang Sinh Hiểu Mộng ở thế giới này sống lại mà thôi.
Những ký ức và cảm thụ quá rõ ràng này cũng không thuộc về mình, chẳng qua là thủ đoạn của Trang Sinh Hiên Kỳ.
Chỉ cần g.i.ế.t. ông ta.
Không sai, chỉ cần gi.ế.t. .bọn họ...
Ánh mắt lạnh như đầm băng, Trang Sinh Hiểu Mộng rút một nhánh cây lúc trước tiện tay bẻ ra, cầm cành cây thay kiếm.
Trang Sinh Hiên Kỳ phải thu hồi vài phần tùy ý trên mặt, ý càng sâu: "Hiểu Mộng, trạng thái hiện tại của em không thích hợp lắm."
"Uỳnh...” Một kiếm chém ra, vị trí của Trang Sinh Hiên Kỳ liền hóa thành tro bụi trong nháy mắt.
Mặt đất bị đánh cho cỏ không mọc nổi, chỉ còn lại khe sâu mấy mét.
Người hầu trong cung đã chạy toán loạn từ lâu, gần khe sâu không thấy dấu vết của Trang Sinh Hiên Kỳ.
Trang Sinh Hiểu Mộng: "Hừ, chạy rồi?"
"Hiểu Mộng, tính của em trở nên táo bạo như từ bao giờ?" Giọng Trang Sinh Hiên Kỳ truyền từ trong hư không tới, có vẻ cảm khái: "Ngay cả cơ hội ngồi xuống chuyện, chúng ta cũng không có sao?"
Trang Sinh Hiểu Mộng: "Cút ra đây.
Đánh không lại liền trốn.
Cái đồ vô dụng Nguyên Anh Kỳ không thể đột kia."
"Con...” Giọng Trang Sinh Hiên Kỳ cứng lại, sau đó tiện đà : "Bỏ đi.
Tóm lại mục đích của ta đã đạt thành.
Có thích lễ vật ta tặng cho con không? Cảm giác khôi phục ký ức thế nào? Ha ha ha ha...”
Giống hệt như lúc đến không hề báo trước, Trang Sinh Hiên Kỳ biến mất không hề có dấu hiệu.
“Hiểu Mộng!"
Thấy hai người đã chấm dứt giao chiến, Trang Sinh Hiểu Lê vội vã tiến lên: "Em không sao chứ?”
“Đám người Trang Sinh Tư Ngọc chạy rồi?" Trang Sinh Hiểu Mộng .
Bạn thấy sao?