Chương 203:
"Mày hỏi có liên quan gì không à? Để mày biết, là do mày có giá trị.
Thuật pháp tu tiên đó, không phải người bình thường nào cũng học ."
Rốt cục lộ ra chút dấu vết, Trang Sinh Hiểu Mộng mạnh mẽ đè ép cơn tức giận.
Nhìn bình phong phòng ngự do linh khí tụ thành, đoán chừng tu vi đối phương.
Thấy Trang Sinh Hiểu Mộng ngừng tác, trong lòng Trang Sinh Tư Ngọc càng cảm thấy nắm chắc, dứt khoát buông lỏng : "Nhưng ta không cần thuật tu tiên của mày, thứ ta muốn rất đơn giản.
Mày gia nhập trận doanh của ta, trợ giúp ta."
"Uy hiếp ta gia nhập cùng các ngươi?" Trang Sinh Hiểu Mộng nghe xong chỉ cảm thấy vô cùng buồn : "Các ngươi xứng sao?"
Trang Sinh Tư Ngọc bị trào phúng trắng trợn thì bực tức: "Hiểu Mộng, mồm mép mày vẫn khó chiều như ...”
"Hiểu Mộng, cả, lời mọi người đều là sự thật sao?"
Lúc này hoàng lăng bỗng nhiên lại vang lên một giọng .
Trang Sinh Tư Ngọc lại, thấy vẻ mặt khó tin của Trang Sinh Hiểu Lê.
"Hiểu Mộng là con ruột thịt của mẫu hậu, là em ruột của ta?"
Trang Sinh Hiểu Lê lảo đảo chạy tới, túm lấy cổ áo Trang Sinh Tư Ngọc, gần như gào thét: "Anh không chứ?"
"Ta cái gì." Trang Sinh Tư Ngọc đẩy người ra: "Mày cũng không ý sao? Hiểu Mộng vốn rất giống hoàng hậu."
"Không, không…” Trang Sinh Hiểu Lê theo bản năng phản bác, khí chất hai người bọn họ khác nhau một trời một vực, mẫu hậu mất đã hai mươi năm, hắn không còn nhớ rõ nữa.
Nhưng cẩn thận hồi tưởng lại, ký ức vô thức bỏ quên ùn ùn kéo về.
Hai khuôn mặt tương tự, khí chất hoàn toàn bất đồng.
"Hiểu Mộng, em là em ruột của ta...” Phát hiện này quả thực hắn nổi điên.
Hắn lại đến bên cạnh Trang Sinh Hiểu Mộng: "Em cho biết, có phải hay không!?"
Trang Sinh Hiểu Mộng liếc hắn một cái: "Ta không cần thân nhân.”
Vừa mới biết người trước mắt là em ruột, còn nghe lời vô đó, Trang Sinh Hiểu Lê rất khó điều chỉnh cảm : "Em chính là em ruột của đúng không?"
"Được rồi." Trang Sinh Tư Ngọc không kiên nhẫn Trang Sinh Hiểu Lê nổi điên, nửa trào phúng : "Chúng ta bây giờ đều là người một nhà."
"Em mau khuyên nhủ em mình đi, sống trong cung vẫn tốt hơn bên ngoài.
Hiểu Mộng không lo cho mình, cũng phải lo cho danh dự của hoàng hậu."
Trang Sinh Hiểu Lê nghe cũng cảm thấy có lý: "Hiểu Mộng, em hồi cùng với bọn đi, có chuyện gì chúng ta hồi cung rõ ràng."
Mới vừa tiếp nhận tin tức nặng ký này, hắn nhất thời còn chưa thể tiêu hóa hoàn toàn.
Thầm nghĩ tìm một nơi thích hợp chuyện, cùng Trang Sinh Hiểu Mộng sắp xếp lại đầu mối.
"Hiểu Mộng?" Trang Sinh Hiểu Lê muốn kéo người đi, hoàn toàn không kéo nổi.
Trang Sinh Hiểu Mộng hất Trang Sinh Hiểu Lê ra, chậm rãi rút ra trường kiếm.
Kiếm quang lạnh như băng xẹt qua đáy mắt, nhếch khóe miệng lạnh, sự nhẫn nại của đã đến cực hạn.
Trang Sinh Tư Ngọc hoảng sợ: "Hiểu Mộng, mày muốn gì?"
"Hiểu Mộng đừng .
buông tay ra!" Trang Sinh Hiểu Lê muốn ngăn lại, kết quả bị Bùi Hàm Yên túm lấy, rõ ràng là một người phụ nữ trung niên gầy gò, sực lực lại cực kỳ lớn.
Trang Sinh Hiểu Mộng một kiếm bổ về phía Trang Sinh Tư Ngọc.
"Răng rắc!" Thân kiếm bị đập ra vài lỗ hổng, lá chắn hộ thân cũng nứt ra một khe hở.
Trang Sinh Tư Ngọc trăm triệu lần không nghĩ rằng Trang Sinh Hiểu Mộng vừa rồi bình tĩnh bỗng nhiên rút kiếm.
Một kiếm lại một kiếm, không chút lưu chém về phía hắn, Trang Sinh Tư Ngọc sợ tới mức cuống quýt chạy trốn: "Hiểu Mộng, chẳng lẽ mày không sợ chuyện hoàng hậu tư thông bị công bố cho mọi người sao?"
Nhận đáp án là sự công kích ngày càng tàn nhẫn hơn.
Dám lấy hoàng hậu uy hiếp ?
"Ta không có người thân."
Bạn thấy sao?