Công Chúa Cơ Bắp, [...] – Chương 9

19
Hoàng tử thường xuyên qua lại giữa bản quốc và nước láng giềng, mỗi tuần đều gặp công chúa một lần.
Người trong cung bắt đầu xì xào, rằng ta sắp thất sủng.
Ánh mắt họ ta đầy khinh miệt, xen lẫn thương , chua xót và cả chút hả hê.
Ta chỉ lặng lẽ đi dưới ánh trăng, cố nén cơn đau nhói như dao cắt dưới mỗi bước chân, vòng quanh cung điện hết vòng này đến vòng khác.
Trong lòng ta, ngoài nỗi bi thương còn có sự nghi hoặc.
Trong trí nhớ, đôi mắt xanh ấy tuyệt đối sẽ không bao giờ vứt bỏ ta.
Chủ nhân của nó sẽ vượt núi băng rừng, tìm ta khắp chân trời góc biển, cho dù toàn thân đầy thương tích, máu thịt mịt mù, cũng không hề nề hà.
Đôi mắt ấy… tuyệt đối sẽ không đến bất cứ nào khác.
Vậy mà, giờ đây là sao?{Đọc full tại page Nguyệt hoa các}
Ta đi suốt một đêm dài, đến khi bình minh ló rạng mới lê bước trở về cung.
Trước cửa điện, hoàng tử đã chờ sẵn.
Trên tóc chàng còn vương sương sớm, trước ngực lại không còn thấy sợi dây chuyền ngọc trai.
Vừa thấy ta, chàng liền nắm lấy tay ta, thành khẩn :
“Cô thân của ta, có một chuyện ta phải thú nhận với em.”
“Ta đã công chúa rồi.”
“Nhưng ta nghĩ, em ta đến thế, chắc chắn em cũng sẽ vui mừng thay cho ta, đúng không?”
“Sau này, ta vẫn cho phép em ở lại hoàng cung, lấy danh nghĩa người em mà ta quý nhất. Như không?”
Ta cúi đầu, ngón tay run run chỉ về phía ngực chàng.
“Còn món quà thần linh ban cho chàng… nó đâu rồi?”
Hoàng tử cúi xuống, thản nhiên :
“Ta đã lấy nó để cầu hôn công chúa rồi.”
“Đó là phúc lành thần linh ban cho ta, ta cũng muốn thần linh chúc phúc cho nàng ấy.”
Ta bật .
Thần linh không thể chúc phúc cho nàng đâu.
Bởi vì thần linh… chính bản thân ta… cũng sắp tan biến thành bọt biển rồi.
Hoàng tử lại một lần nữa hăng hái, nhiệt chuẩn bị hôn lễ.
20
Lần này, mọi chuyện vô cùng thuận lợi, cả quốc gia đều dồn dập gửi lời chúc phúc.
Chẳng bao lâu, ngày thành hôn của họ đã đến gần.
Đêm trước ngày cưới, hoàng tử lại bước lên con thuyền lớn, mang theo công chúa… và cả ta.
Chàng :
“Thần linh từng cứu ta nơi biển sâu, ta muốn thần linh tận mắt thấy tân nương của ta.”
Ta lặng lẽ đi phía sau, bóng lưng duyên dáng, kiều diễm của công chúa, khẽ mấp máy môi, không một âm thanh:
“Thấy rồi.”
Ta đứng trong một góc boong thuyền, ánh mắt trôi về phía biển cả vô cùng vô tận.
Rồi lại ngoảnh đám người đang hân hoan nhảy múa nơi xa.
Hoàng tử và công chúa vây quanh như trăng sáng giữa muôn sao, tiếng ca tiếng náo nhiệt, rộn ràng… hệt như khi ta mới gặp chàng.
Từ dưới lòng biển, vang lên một tiếng than ai oán.
Tỷ tỷ ta từ mặt nước nhô lên, trong mắt chan đầy lệ.
“Nương tử à, khi trời sáng, muội sẽ hóa thành bọt biển mất thôi.”
Ta gật đầu.
Nước mắt lăn dài nơi khóe mắt nàng, nghẹn ngào tiếp:
“Bà phù thủy không đành lòng, nên bảo ta cho muội biết —— người muội tìm… vốn dĩ không phải hắn.”
“Dù rất giống, thật sự không phải.”
“Người muội tìm, là một con sói.”
Đầu óc ta bỗng choáng váng, có ký ức mơ hồ dần hiện hình trong tâm trí.
Tỷ tỷ lại đưa cho ta một chiếc kéo:
“Bà phù thủy , hoàng tử không phải người muội đợi. Muội cũng đừng mềm lòng.”
“Chỉ cần dùng kéo đâm chết hắn, muội sẽ biến lại thành nàng tiên cá.”
Giọng nàng nghẹn lại:
“Trở về công chúa của biển cả, lấy lại chiếc đuôi tuyệt mỹ, cùng giọng hát ngọt ngào của muội.”
Ta quay đầu, hoàng tử thêm một lần.
Khóe môi khẽ cong, nở một nụ thản nhiên.
Thì ra… ta đã nhận nhầm người.
Hóa ra… không phải hắn phụ ta.
Vậy… thì tốt rồi.
21
Giây phút ấy, quần thần đều hân hoan vị hoàng tử tuấn của họ.
Bầy nô bộc cũng nở nụ , chân thành mến vị chủ nhân này.
Trong mắt hoàng tử và công chúa, tràn đầy ý nồng nàn.
Quốc gia này thương hoàng tử, cũng cần đến hoàng tử.
Ta không thể vì sai lầm của bản thân, mà trừng bách tính của đất nước này.
Càng không thể trừng vị công chúa vô tội kia.
Ta mỉm , đem kéo trả lại:
“Hãy với nữ phù thủy, ta đã nhớ lại tất cả rồi.”
“Đa tạ nàng. Nếu có kiếp sau, ta vẫn nguyện ở bên nàng.”
Dưới lòng biển vang lên một tiếng bi ai.
Ta chớp mắt, khẽ thì thầm:
“Chị phù thủy à, kiếp này chị vẫn đẹp như xưa.”
Phương đông dần ửng sắc trắng bạc.
Ta khẽ thở dài.
Thân thể bắt đầu tan thành bọt, từ đôi chân, rồi lan dần lên bờ vai, lồng ngực.
Chậm rãi hóa thành muôn vạn bọt biển ngũ sắc, bay lên không trung.
Chiếc thuyền lớn hướng về đất liền, đám người hoan ca suốt đêm dần lả đi trong cơn mệt mỏi.
Chẳng một ai nhận ra, người thiếu nữ câm bị thất sủng kia, đang từng chút từng chút biến mất.
Hoàng tử ôm lấy công chúa, ngủ say sưa trên ghế dài nơi boong thuyền.
Ta hóa thành bọt sóng, lơ lửng giữa trời, họ, khẽ buông một tiếng thở dài.
Nhỏ Sói của ta đã tròn mười tám tuổi rồi.
Ấy thế mà đôi ta còn chưa phòng.
Tsk tsk… đối với một kẻ mê trai như ta, đây đúng là nỗi tiếc nuối lớn nhất đời.
Khi phần thân trên cũng bắt đầu tan biến thành bọt biển, hoàng tử bỗng choàng tỉnh.
Ngồi bật dậy, dáo dác quanh.
Công chúa khẽ hỏi:
“Người sao thế?”
Hoàng tử ủ rũ, buồn bã:
“Không có gì… chỉ là ta vừa mơ một cơn ác mộng. Trong mơ, cứ có ai đó khóc mãi không thôi.”
Rồi chàng lại ôm công chúa, chìm vào giấc ngủ sâu.
22
Trong cơn mơ hồ, hoàng tử còn ngái ngủ, khẽ phân phó bọn hầu:
“Bảo câm sớm nghỉ ngơi đi, nàng chắc cũng mệt rồi.”
Nhưng bọn hầu lại há hốc mồm, không nổi nửa câu.
Ánh mắt tất cả đều kinh hãi xuống mạn thuyền.
Một con đại lang khổng lồ, trong đôi mắt biếc lấp lánh ngút trời lửa giận, đang tung người nhảy thẳng lên boong.
Tiếng lớn khiến hoàng tử bừng tỉnh, bật dậy thất thanh:
“Quái vật sói từ đâu tới thế này?!”
Đại lang dừng lại, khứu giác điên cuồng tìm kiếm.
Nó ngẩng đầu, thoáng qua hoàng tử, rồi lại lên bầu trời.
Nơi ánh dương chiếu rọi, từng cụm bọt biển ngũ sắc đang lặng lẽ bay lên.
Đại lang ngẩn người.
Trong khoảnh khắc dài dằng dặc, nó bỗng phát ra một tiếng bi thương xé ruột:
“Không——!!!”
“Phù thủy , ngươi bị con người phụ bạc, sẽ hóa thành bọt biển, ta sẽ vĩnh viễn không còn thấy ngươi nữa!”
“Ngươi đi! Có thật thế không?!”
Nhưng bọt biển không thể .
Chỉ có thể gắng sức xoay quanh nó một vòng, dịu dàng vuốt ve lên đầu nó.
Ta rất vui… cuối cùng vẫn gặp lại đôi mắt xanh biếc ấy.
Vậy thì việc ta lên bờ, không uổng.
Nhưng Nhỏ Sói thì chẳng vui chút nào.
Nó quay đầu, đôi mắt hằn tia máu, trừng trừng gã hoàng tử đang sững sờ.
Hoàng tử vẫn ngây dại theo bọt sóng trên trời:
“Cô câm… đã hóa thành bọt biển sao?”
Từ mép thuyền, tiếng khóc của chị vọng lại:
“Nàng không phải câm! Nàng là công chúa của biển cả! Là người đã cứu mạng ngươi! Là người từng dâng ngươi những giọt lệ hóa thành ngọc trai! Là kẻ vì muốn gặp lại ngươi, mà cam chịu lời nguyền độc ác!”
“Thế mà ngươi phụ nàng! Ngươi khiến nàng hóa thành bọt sóng!”
Thân thể hoàng tử run lên, lảo đảo một bước:
“Nàng… nàng chính là thần linh của ta sao?”
“Là nàng… đã cứu ta ư?”
Nhỏ Sói nghiến răng, lạnh lẽo gầm gừ, toàn thân run rẩy:
“Thế mà ngươi lại nàng?”
Tiếng gầm nén giận nghẹn ngào run rẩy:
“Ta phải ngươi!”
Trong nháy mắt, nó tung người, lao thẳng tới, cắn phập lấy cổ hoàng tử, hàm răng bén nhọn hung hãn xé toạc, máu tươi tung tóe!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...