“Đấy, thế mới đúng chứ! Gia đình hòa thuận thì việc gì cũng suôn sẻ!”
Tôi tất bật cả ngày, chuẩn bị nguyên một bàn đầy ắp đồ ăn.
Chờ trái chờ phải, món nào cũng phải hâm lại đến lần thứ hai, con trai mới dắt Trần Khê về nhà.
Trần Khê mặt nặng như chì, bước vào nhà trong tâm thế miễn cưỡng.
Không chào hỏi ai một tiếng, lặng thinh ngồi phịch xuống ghế sofa.
Tôi cố nén giận, quay vào bếp bưng thức ăn ra.
Giang Thái Hòa gượng dịu không khí:
“Chắc đói rồi đúng không? Mau lại bàn ăn đi!”
Con trai tôi tôi ái ngại, nhỏ:
“Tụi con ăn rồi.”
7.
Tôi lập tức bốc hỏa.
Ăn rồi sao không gọi cho tôi một cuộc? Định giỡn mặt tôi đấy à?
Ai từng nấu ăn thì sẽ hiểu, để một bữa cơm tươm tất cực đến mức nào.
Từ lúc đi chợ, sơ chế, nấu nướng – tôi bận bịu nguyên cả ngày!
Thấy tôi sắp nổi trận lôi đình, con trai liền níu tay tôi:
“Mẹ, tụi con đến đây là có chuyện muốn bàn với mẹ.”
Giang Thái Hòa cũng vội vàng dàn xếp:
“Nói chuyện trước đi, rồi ăn sau.”
“Bữa cơm này mẹ con chuẩn bị cả ngày rồi, không ăn là không đâu.”
Nhận ánh mắt ra hiệu của Giang Thái Hòa, con trai tôi lập tức vòng tay ôm lấy vai tôi:
“Mẹ vất vả quá, cảm ơn mẹ.”
“Là lỗi của con, con quên báo trước cho mẹ.”
Còn Trần Khê thì vẫn mặt lạnh như tiền, khoanh tay ngồi đó như thể ai nợ tiền ta .
Tôi nhịn, rồi lại nhịn, cố gắng nuốt cục tức mà ngồi xuống.
“Ban đầu cháu vốn chẳng ưa gì Giang Hạo.”
“Là ta cứ năn nỉ cháu cưới, cháu mới gật đầu đồng ý.”
Trần Khê hừ lạnh một tiếng, ngẩng cằm con trai tôi.
Nó lập tức gật đầu lia lịa:
“Phải phải, là con cầu xin Trần Khê.”
Nhìn dáng vẻ khúm núm đó của con trai, tôi chỉ muốn bốc hỏa mà đập bàn đứng dậy.
“Muốn cháu về dâu nhà này cũng không phải là không .”
“Cháu có ba điều kiện, Giang Hạo đã đồng ý cả rồi.”
Cả đời tôi đã nhịn mẹ chồng, nhịn chồng, giờ về già lại phải nhịn luôn cả con dâu?
Nghĩ đến đây tôi càng thấy tủi thân, vừa giận vừa uất, định đứng dậy đuổi người đi cho rồi.
Giang Thái Hòa như đoán ý tôi, một tay giữ đầu gối tôi, tay kia ôm lấy vai:
“Nghe thử xem tụi nhỏ gì đã.”
“Tiểu Trần là biết đứa có đầu óc, không đưa ra cầu quá đáng đâu.”
“Gả con thì ngẩng đầu, cưới con dâu thì cúi đầu – đúng không?!”
8.
Tôi bị Giang Thái Hòa và con trai kẹp giữa, chỉ đành nén giận mà nghe ta đưa điều kiện.
Trần Khê liếc mắt tôi, rồi chậm rãi mở miệng:
“Thứ nhất, cắt tiền sinh hoạt của Giang Miểu.”
“Cô ấy học cao học rồi, còn mỗi tháng chu cấp tận ba triệu gì?”
“Một người phụ nữ, học nhiều để gì, sau này chẳng phải vẫn là lấy chồng sinh con thôi sao.”
“Nếu ta thực sự muốn học tiếp, thì để chồng tương lai lo, tuyệt đối không lấy tiền nhà họ Giang ra trả.”
Còn chưa bước chân vào cửa mà đã định đoạt cả tiền sinh hoạt của con tôi?
Mạch máu trên trán tôi giật liên hồi, tôi lạnh mặt liếc Giang Thái Hòa và con trai Giang Hạo.
Hai người họ nghe mà không hề tỏ vẻ bất ngờ, cứ như đã biết từ trước.
Hóa ra cả ba người đã bàn bạc với nhau xong xuôi, giờ chỉ đến để “thông báo” cho tôi?
Tôi tức đến bật :
“Còn hai điều kiện nữa là gì?”
Trần Khê tưởng tôi đã nhượng bộ, trên mặt lộ rõ vẻ đắc ý:
“Thứ hai, dì từng mua nhà cho Giang Miểu đúng không? Trước khi cưới, phải sang tên căn nhà đó cho cháu.”
“Dì à, dì thật sự không phân rõ nặng nhẹ gì hết.”
“Mọi thứ của nhà họ Giang sau này đều là của Giang Hạo. Dì tiêu tiền của Giang Hạo, đã xin phép ấy chưa?”
“Con á? Gả đi rồi là người ngoài, dì mua nhà cho nó, đừng trách sau này Giang Hạo không lo dưỡng già cho dì!”
Mấy năm trước, ba chồng tôi qua đời, để lại mảnh đất ở quê cho Giang Hạo.
Căn nhà ở quê không nhỏ, lúc xây lại, hai ông bà đã moi từ tôi ra ba trăm triệu.
Một tầng hơn 150 mét vuông, nhà ba tầng rưỡi, kiểu biệt thự nhỏ.
Giang Hạo đã có nhà, thì đương nhiên con tôi cũng phải có.
Tôi lấy gần hết tiền tiết kiệm mua nhà cho con , khi đó còn bị Giang Thái Hòa phản đối kịch liệt.
9.
Tôi quay sang thẳng Giang Hạo, giọng trầm xuống:
“Đây cũng là ý của con?”
Giang Hạo cúi đầu, không dám tôi:
“Mẹ… con… con nghe theo Tiểu Khê hết.”
Đây chính là đứa con trai tôi nuôi lớn bằng cả trái tim, bằng tất cả thương và hy sinh.
Chưa kịp cưới vợ mà đã vội tính toán tiền của mẹ.
Không cần biết đến mẹ con, cũng chẳng thèm để tâm đến chị em ruột thịt.
Hai mươi mấy năm nuôi nấng, không bằng một tháng quen biết với Trần Khê.
“Tốt, còn gì nữa, hết đi.”
Trần Khê khẽ lắc đầu, ra vẻ người thắng cuộc:
“Yêu cầu cuối cùng, sau khi đính hôn, tiền trong nhà phải do cháu quản.”
“Thẻ lương của , thẻ ngân hàng cửa hàng của dì – tất cả đều phải giao cho cháu giữ.”
“Cháu cũng vì lo cho hai người thôi, bây giờ lừa đảo qua điện thoại rất nhiều, toàn nhắm vào người lớn tuổi!”
“Dù sao thì sau này tiền cũng sẽ là của Giang Hạo, đưa sớm hay muộn cũng như nhau.”
“Dì cứ yên tâm, mỗi tháng cháu sẽ phát tiền sinh hoạt cho hai người.”
Trần Khê vừa dứt lời, Giang Hạo cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bạn thấy sao?