Trước khi đính hôn, con dâu tương lai đã đưa ra ba quy định dành cho tôi:
1. Cắt tiền sinh hoạt của con , bắt nó tự đi kiếm sống.
2. Sang tên căn nhà đứng tên con cho ta.
3 Giao toàn bộ thẻ lương hưu của vợ chồng tôi cho ta giữ.
Tiền sinh hoạt hàng tháng của vợ chồng tôi, ta sẽ “căn cứ vào biểu hiện” mà quyết định có cho hay không.
Tôi không đồng ý, con trai lại đem chuyện dưỡng già ra để uy hiếp: không lấy ta thì sẽ không cưới ai cả.
Nhưng con trai lại là đứa tôi nhặt bên đường.
Còn con mới là con ruột duy nhất của vợ chồng tôi.
1.
“Mẹ, mẹ định cho Trần Khê bao nhiêu tiền lì xì ?”
Trần Khê là mới quen một tháng của con trai tôi.
Hôm nay là lần đầu tiên nó dẫn về nhà chơi.
Tôi đang cắt hoa quả sau bữa cơm thì con trai bước vào bếp hỏi chuyện tiền mừng.
Nghe xong, tay tôi khựng lại trên quả dưa hấu, ngẩng đầu con trai dò xét.
“Con nghĩ mẹ nên cho bao nhiêu?”
Nó chọn miếng dưa to nhất, vừa ăn vừa mà không ngẩng đầu:
“Ít nhất cũng phải mười ngàn chứ, vạn lý khiêu nhất mà.”
“Nhưng con thấy mười ngàn hơi ít, chi bằng cho hai mươi ngàn đi, số chẵn, may mắn hơn.”
Tôi nhíu mày:
“Hai đứa mới quen chưa tới một tháng, cho hai mươi ngàn thì hơi quá rồi.”
“Ba con cả năm trời, lương năm sáu chục ngàn là cùng.”
Hơn nữa, tôi thật sự không có thiện cảm với Trần Khê.
Mắt xếch, mặt nhọn.
Trang điểm lòe loẹt, giữa trời lạnh còn mặc áo len cổ chữ V khoét sâu.
Cúi xuống một cái là ngực trắng lồ lộ, không biết lạnh là gì.
Còn chưa hết tháng Giêng mà lần đầu đến nhà trai lại tay không, không nổi một túi hoa quả, đủ thấy nhà dạy dỗ thế nào rồi.
“Ba con không kiếm nhiều, mẹ thì kiếm giỏi mà!”
“Sau này tiền mẹ kiếm chẳng phải đều là của con sao? Mẹ đừng có ki bo quá!”
???
Tôi đâu chỉ có mỗi con trai, còn có cả con nữa mà.
Con trai tên Giang Hạo, năm nay 24 tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học.
Con là Giang Miểu, 26 tuổi, đang học cao học.
Tôi không hề trọng nam khinh nữ, sao con trai lại nghĩ chứ?
2.
Tôi còn chưa kịp phản bác thì nó đã ăn xong miếng dưa, lau miệng rồi đi ra ngoài.
Tôi bưng đĩa hoa quả ra phòng khách thì thấy Trần Khê đang gác chân lên bàn uống nước, xem tivi, vỏ hạt dưa vứt đầy sàn nhà.
Lửa trong lòng tôi lại cháy thêm một tầng nữa.
Con trai đón lấy đĩa trái cây, liên tục nháy mắt với tôi ra hiệu tôi mau đi lấy bao lì xì.
Lần đầu tiên nó đưa về nhà, tôi không muốn nó mất mặt nên đành đứng dậy vào phòng chuẩn bị lì xì.
Nhưng cho hai mươi ngàn thì thật sự quá nhiều.
Mới quen một tháng, lỡ sau này chia tay thì chẳng phải vứt tiền qua cửa sổ?
Con trai chưa từng phải gánh vác gì, nên không biết gạo dầu muối mắm đắt đỏ thế nào.
Suy đi tính lại, tôi bỏ vào đó 16.800 đồng.
Cười tươi đưa bao lì xì cho Trần Khê, tôi còn chưa kịp mấy câu xã giao thì ta đã thản nhiên xé bao ra, đếm tiền trước mặt tôi.
Trần Khê đếm xong bao lì xì, sắc mặt cả ta lẫn con trai tôi đều thay đổi.
Trần Khê cầm bao lì xì, tôi bằng ánh mắt nửa nửa giễu:
“Dì à, dì có ý gì ?”
Con trai tôi cuống lên, vội vàng ôm lấy ta, dỗ dành liên tục:
“Mẹ chắc nhầm rồi! Chắc là mẹ lấy nhầm!”
“Mẹ, mình là hai chục ngàn mà, còn thiếu đâu rồi?”
Tôi tức đến bật .
Sao lại giống như tôi đang thiếu nợ ta ?
“Mẹ còn đứng đó gì nữa?”
Con trai cứ thế giục, tôi cũng nổi nóng.
Tôi giật lại bao lì xì từ tay Trần Khê, nhét thẳng vào túi mình:
“Đã chê ít thì khỏi lấy luôn đi!”
“Tôi bận rộn cả ngày mệt muốn chết rồi. Giang Hạo, tiễn khách.”
Trần Khê giậm chân, đẩy mạnh con trai tôi ra rồi hậm hực quay người bỏ đi.
Con trai lườm tôi một cái sắc lẹm rồi hậm hực đuổi theo ta.
3.
Chờ chồng tôi đi vệ sinh xong trở ra thì trong nhà chỉ còn mỗi tôi ngồi trên ghế salon.
Ông ấy gãi đầu, mặt đầy vẻ ngơ ngác:
“Họ đi nhanh à?”
Tôi càng nghĩ càng tức, kể lại hết mọi chuyện vừa xảy ra như trút bầu tâm sự.
Nghe xong, chồng tôi liền lườm tôi một cái, tỏ vẻ không hài lòng:
“Sao em nhỏ mọn ?”
“Chỉ là hai chục ngàn thôi mà?”
“Con nó thích thì cho nó đi.”
Đúng là cha nào con nấy.
Nói đến tiền là cứ nhẹ như gió thoảng, tưởng mình là tỷ phú chắc?
Tôi tức ngực đến nghẹt thở, phải uống một cốc trà lạnh mới dịu xuống phần nào.
“Giang Thái Hòa, dễ nghe quá ha!”
“Anh hào phóng thì bỏ tiền ra đi!”
Bạn thấy sao?