Con Trai Tôi Bảo [...] – Chương 7

 

"Tiểu Tiếu? Bé tên là Tiểu Tiếu?" Tai tôi như ù đi khi nghe đến cái tên này, mọi thứ khác đều không còn lọt vào đầu nữa.

 

"Đúng , khi mới nhặt về đây, con bé chẳng chịu gì, chỉ bảo tên mình là Tiểu Tiếu."

 

Tôi tiến về phía Tiểu Tiếu, bé đang ngồi trong góc chơi với con búp bê. Tôi run rẩy kéo tay áo bé lên và thấy một vết bớt hình mặt trăng khuyết.

 

Tiểu Tiếu mở to đôi mắt ngước lên tôi và câu đầu tiên: "Mẹ, có phải là mẹ đó không?"

 

12

 

Lần đầu tiên tôi đến thế giới đó cùng với hệ thống, tôi và hơn chục người khác bị nhốt trong một căn hầm dưới lòng đất. Có cả nam lẫn nữ, duy nhất chỉ có một bé khoảng năm tuổi. Ở nơi tăm tối không có ngày tháng ấy, bé không khóc cũng chẳng than, dường như đã bị tê liệt cảm

 

Nhìn bé cùng tuổi với con trai mình, tôi không khỏi lòng thương xót. Tôi đã cố gắng tiếp cận và an ủi bé. Khi đã quen thân, tôi mới biết gia đình bé đã bị người kia tàn nhẫn giet , bé đã mất tất cả. Bé bị giam cầm quá lâu đến mức quên mất cả tên mình. Một đứa trẻ còn nhỏ như mà trong mắt không hề có chút mong muốn sống sót.

 

Dần dần, khi mối quan hệ giữa chúng tôi càng thêm gắn bó, bé mới dần có dấu hiệu sống lại. Bé rất ỷ lại vào tôi, thường thích cuộn mình vào lòng tôi, bé rằng tôi bé có cảm giác như mẹ vẫn còn bên cạnh. Bé hỏi liệu bé có thể gọi tôi là mẹ không, ít nhất là trước khi bị tra tấn đến chết, bé muốn một đứa trẻ có mẹ.

 

Tất nhiên tôi không từ chối, và sau đó tôi đã đặt cho bé một cái tên mới: Tiểu Tiếu. 

 

Tôi hy vọng bé có thể sống tiếp, một ngày nào đó khuôn mặt đẫm nước mắt ấy sẽ nở một nụ . Chúng tôi đã cùng nhau vượt qua hai tháng khó khăn, tiếc thay tên biến thái đó vẫn không buông tha cho bé, chỉ vì hắn muốn thấy tôi khóc lóc, tuyệt vọng, sụp đổ. 

 

Lưỡi dao sắc bén đã rạch nát cơ thể Tiểu Tiếu, trên khuôn mặt bé, hắn còn tàn nhẫn lóc ra một mảng thịt khiến máu me bê bết. Dù lòng đau như cắt, cơ thể run rẩy, tôi không thể hét lên, không thể khóc, vì tên điên đó thấy tôi đau khổ sẽ chỉ càng tàn nhẫn hơn với Tiểu Tiếu.

 

Cuối cùng, tôi tận mắt Tiểu Tiếu nằm trong vũng máu mà trút hơi thở cuối cùng, trước khi ra đi bé còn gọi tôi một tiếng "Mẹ".

 

13

 

Không do dự chút nào, tôi dẫn Tiểu Tiếu đến gặp viện trưởng. Biết tôi muốn nhận nuôi bé, bà rất ngạc nhiên. Nhưng khi thấy quyết tâm trong ánh mắt tôi, những lời định đều bị bà nuốt lại. Chúng tôi nhanh chóng hoàn tất các thủ tục. Vì Tiểu Tiếu cần tiếp tục học và quen thuộc với những nhỏ ở đây, chúng tôi quyết định sẽ ở lại viện mồ côi một thời gian.

 

Nhưng khác với trước đây, Tiểu Tiếu giờ đã có mẹ, ăn cơm mẹ nấu, mặc áo mới mẹ mua. 

 

Vài tháng trôi qua, trời bắt đầu se lạnh. Tôi ngồi trên ghế dài, đan chiếc khăn len, vừa đan vừa dịu dàng Tiểu Tiếu đang chơi đu dây với các . Những tháng gần đây, tâm trạng của bé tốt lên rất nhiều, nụ cũng rạng rỡ hơn. Dù có một vết sẹo lớn trên mặt, trong mắt tôi, vết sẹo ấy lại đẹp như hoàng hôn. 

 

Nụ của bé tựa như đám mây trắng tinh khôi, cũng giống như thỏ nhỏ đáng

 

Đang băn khoăn không biết nên thêu một thỏ nhỏ hay một đám mây trắng lên chiếc khăn len, thì tôi nhận cuộc gọi từ Thẩm Tây Thần. Anh im lặng một hồi lâu rồi cứng nhắc : "Tử Dịch bị bệnh đang nằm bệnh viện, thằng bé muốn gặp em."

 

"Gặp tôi?" Tôi chỉ cảm thấy thật khó hiểu: "Chẳng phải nó ghét tôi nhất, không muốn gặp tôi nhất sao? Huống hồ chúng ta đã ly hôn rồi, quyền nuôi con cũng thuộc về , nó với tôi không còn quan hệ gì nữa."

 

"Tống Cẩm Tuệ, nhất định phải độc ác như sao?" Anh ta bị chọc giận nên nổi điên lên, giọng cũng to hơn: "Cho dù thế nào Tử Dịch cũng là con trai ruột của . Thằng bé bị bệnh, không quan tâm thì thôi, lại còn ra những lời khiến nó đau lòng, còn xứng mẹ không?"  

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...