"Cô dám..." Thẩm Tây Thần giận run người, hít một hơi thật sâu: "Được, cho dù không quản con, không thấy đống rác này sao? Không biết dọn dẹp à?"
Tôi nhếch môi: "Anh có công ty lớn như , một ông chủ giàu có thế, người giúp việc khó lắm hả?"
Thẩm Tây Thần bị tôi chặn họng không gì, chỉ có thể tức giận : "Cô là mẹ của nó."
Tôi lạnh: "Tôi cũng có thể không là mẹ của nó nữa."
8
Cãi nhau xong, hai người chúng tôi không vui vẻ gì mấy, cũng không chạm mặt nhau nữa.
Tối hôm đó, Thẩm Tử Dịch bỗng dưng bắt đầu ngứa khắp người, cổ xuất hiện phát ban đỏ. Thẩm Tây Thần lại mắng nhiếc: "Tống Cẩm Tuệ, rốt cuộc mẹ kiểu gì ?"
"Rõ ràng biết Tử Dịch dị ứng với quả mâm xôi, sao còn để nó mua cái bánh đó? Cô định giet chet nó à?"
Lúc này, Thẩm Tử Dịch đang nằm trên giường không ngừng lăn lộn, toàn thân đỏ bừng. Thẩm Tây Thần lo lắng đến không yên: "Hộp thuốc đâu? Không mau mang hộp thuốc lại đây à?"
Nhưng khi tôi mang hộp thuốc đến, Thẩm Tử Dịch đột nhiên nổi cơn bực tức.
"Tôi không uống thuốc. Bà là một bà mẹ xấu xa, tôi ghét bà, tôi không cần bà, tôi muốn Ôn mẹ tôi. Ba trong hai năm tôi bị bệnh, bà luôn ở bên người đàn ông khác, không chừng đã không còn sạch sẽ nữa, ba tôi ghê tởm bà, tôi cũng ghê tởm bà. Cô Ôn hiền lành tốt bụng như , hoàn toàn không giống bà. Nếu bà đồng ý để Ôn mẹ tôi, tôi mới uống thuốc."
Những lời này khiến Thẩm Tây Thần sợ đến mức vội vàng bịt miệng con trai: "Con đang bậy bạ gì ?"
Nói xong, ta quay lại giải thích với tôi: "Tử Dịch đang bệnh, bậy bạ, em đừng để ý, đưa thuốc cho , sẽ đút cho nó."
Tôi lạnh ta diễn xuất vụng về: "Nó bị dị ứng, chứ không phải sốt cao đến nỗi mất trí. Thẩm Tây Thần, khiến tôi phát tởm thật đấy.."
Tôi chưa từng ngờ tới việc vì để cứu con trai mà tôi sẵn sàng chấp nhận chịu đựng sự tra tấn phi nhân tính trong hai năm ở một thế giới khác, thế một ngày nào đó, tôi lại bị chính người thân cận nhất phạm tôi bằng cách nhục nhã nhất, bằng những lời độc địa nhất…
Tôi ném hộp thuốc xuống rồi quay người bước ra ngoài. Lúc quay lại, trên tay tôi đã in sẵn hai bản thỏa thuận ly hôn.
Nhìn thấy mấy chữ lớn đó, ta ngơ ngác hỏi: "Em muốn ly hôn với ?"
Tôi gật đầu: "Phải, chúng ta ly hôn đi."
Thỏa thuận ly hôn ghi rõ ràng, tôi chỉ cần tài sản tôi đáng nhận. Quyền nuôi dưỡng Thẩm Tử Dịch thuộc về ta.
Thẩm Tây Thần giận: "Lý do đâu? Chỉ vì vài lời vô ý của con trai? Chỉ vì lần trước nó vô hỏng bức tranh của em? Hay là vì Ôn Thiển? Em không có bố mẹ, ly hôn rồi em có thể đi đâu? Tống Cẩm Tuệ, em đã mẹ rồi có thể trưởng thành hơn chút không? Trước mặt con đừng có loạn nữa?"
Tôi người đàn ông trước mắt lộ ra bộ mặt xấu xa, chỉ cảm thấy ghê tởm đến cực điểm, ta cũng biết tôi không có bố mẹ chống lưng? Cho nên mới không sợ hãi mà bắt nạt tôi?
Tôi không trả lời ta nữa, chỉ ra hiệu: "Ký tên đi."
"Mẹ muốn ly hôn với ba?" Thẩm Tử Dịch đã uống thuốc, đôi mắt nó sáng lên.
"Vậy thì tốt quá, như Ôn có thể mẹ của con rồi. Nhưng mà mẹ ly hôn rồi, sau này chắc chẳng ai muốn mẹ nữa, thật đáng thương. Nếu sau này mẹ vẫn đối xử với con dịu dàng như Ôn, có khi con sẽ thỉnh thoảng đến thăm mẹ một lần đó."
"Thẩm Tử Dịch, con câm miệng cho ba." Thẩm Tây Thần hiếm khi tỏ ra lạnh lùng với con. Đáng tiếc Thẩm Tử Dịch đã nuông chiều quá đà, chẳng những không sợ mà còn trêu chọc lè lưỡi.
"Ba mau ký đi, chẳng phải ba cũng rất thích Ôn sao?"
Thẩm Tây Thần mặt mày rất khó coi: "Tống Cẩm Tuệ, em nghiêm túc đấy à? Em biết ly hôn có nghĩa là gì không? Nó có nghĩa là sau này bên cạnh sẽ có người phụ nữ khác, Tử Dịch sẽ có người mẹ khác, và em sẽ không còn liên quan gì đến chúng tôi nữa."
“Nói như thể không ly hôn thì bên cạnh không có người phụ nữ khác ." Tôi lười không muốn nhảm thêm với ta: "Ký tên đi."
Bạn thấy sao?