"Chắc chắn bà ta lại đang bộ tịch để lấy lòng thương của ba thôi."
Nghe xong lời của Thẩm Tử Dịch, sự lo lắng trên mặt Thẩm Tây Thần lập tức biến thành không kiên nhẫn.
"Tống Cẩm Tuế, có thôi đi không? Rốt cuộc định loạn đến khi nào? Cả nhà này bị cho rối tung lên, không có ngày nào yên bình!"
Hai người không thèm tôi thêm một cái, đập cửa bỏ đi.
Tôi ngã ngồi trên nền đất, mười ngón tay bám chặt xuống sàn nhà, móng tay bị mài đến chảy máu, nước mắt hòa và máu hòa vào nhau. Lúc tôi chấp nhận công lược tên sad nhân kia, gã đàn ông đó tàn nhẫn ác độc, điên loạn tra tấn tinh thần con người. Hắn ta sẽ thả hàng chục con mèo hoang dữ tợn vào tầng hầm, chúng cào rách người thành máu me bê bết, chúng tự cắn xé lẫn nhau.
Máu tanh chỉ khiến hắn càng thêm phấn khích.
Cuối cùng, hắn lại bóp cổ những con mèo hoang đó, chúng mặt mày vặn vẹo, đến khi cơ thể chúng từng chút một lạnh đi.
Khi mọi thứ kết thúc, hắn sẽ hỏi: "Chơi vui không?"
7
"Mẹ, tại sao mẹ không gọi con dậy! Tại sao không bữa sáng! Mẹ có biết con sắp muộn học rồi không?"
Sáng sớm Thẩm Tử Dịch đã đập cửa ầm ầm.
Tôi chậm rãi mở cửa, thấy gương mặt giống hệt nhau của hai cha con họ.
Thẩm Tử Dịch vừa thấy tôi đã lớn tiếng quát tháo: "Con sắp muộn rồi, mẹ còn không mau đi bữa sáng?!"
Tôi dựa vào khung cửa, uể oải ngáp một cái: "Làm bữa sáng gì? Chẳng phải con thích ăn ở ngoài sao? Để ba con đưa con ra ngoài ăn chẳng phải rồi à."
"Ý mẹ là sao?" Thẩm Tử Dịch tức giận chống hông: "Nếu mẹ còn không bữa sáng, con sẽ không đi học nữa, đến lúc đó mẹ lại phải cùng con đến xin lỗi giáo."
Nó nghĩ rằng như có thể uy hiếp tôi, kiểm soát tôi, không ngờ chỉ khiến tôi càng thêm lạnh nhạt.
"Được thôi." Tôi gật đầu: "Con muốn học thì học, không muốn học thì không học, từ nay sẽ không ai quản con nữa. Nếu thực sự không muốn học, thì bảo ba con giúp con thủ tục thôi học đi."
Nghe , Thẩm Tử Dịch ngạc nhiên trợn tròn mắt. Thẩm Tây Thần sắc mặt lập tức tối sầm lại: "Tống Cẩm Tuế, trẻ con bướng bỉnh, cũng bướng bỉnh theo à?"
"Thì ra cũng biết đây là sự bướng bỉnh đó. Lần trước dẫn nó trốn học mà không thèm gì với tôi, tôi còn tưởng không biết đấy." Tôi nhếch mép mỉa mai.
"Cô..." Thẩm Tây Thần nghẹn lời, sau đó lại tỏ ra vẻ đã hiểu: "Tống Cẩm Tuế, tôi đã là lần trước tôi đi mừng sinh nhật Ôn Thiển rồi, ghen tuông cũng phải có chừng mực chứ."
Khi người ta không còn gì để sẽ bật từ thiện, tôi cũng , tôi mệt phải đôi co với ta nên nở nụ tiêu chuẩn rồi đáp: "Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ, tôi mệt rồi."
Cạch một tiếng, cánh cửa đóng sầm trước mặt họ. Kể từ đó, tôi thực sự không còn quan tâm đến Thẩm Tử Dịch nữa. Ban đầu nó còn cẩn thận thử thăm dò, đến khi chắc chắn tôi không quản nữa thì hoàn toàn buông thả bản thân.
Tan học về nhà, nó không bài tập, mua một đống đồ ăn vặt, vừa xem TV vừa chơi game.
Tôi thậm chí còn nghe nó gọi điện thoại cho Ôn Thiển: "Cô Ôn ơi, không biết đâu, bà già lắm điều nhà em cuối cùng cũng không còn càm ràm nữa rồi, giờ em muốn chơi gì thì chơi!"
"Sao lại thế? Chắc lần trước bị con mèo của con dọa cho sợ rồi nên không dám quản con nữa chứ gì." Hai người lại cợt với nhau một hồi rồi mới cúp máy. Cúp máy xong, nó lại ôm máy tính bảng chơi game tiếp.
Đống đồ ăn vặt trên bàn gần như đã bị xé tung ra hết, mảnh vụn vương vãi khắp nơi. Thẩm Tây Thần về nhà thấy cảnh này liền nổi trận lôi đình: "Tống Cẩm Tuệ, rốt cuộc dạy con kiểu gì ? Tôi để ở nhà là để dạy dỗ con trai đàng hoàng, chứ không phải để nuông chiều nó như thế này!"
Tôi khoanh tay dựa vào lan can cầu thang, lạnh ta: "Nó đâu phải con riêng của tôi, hơn nữa trước đây không phải các người đều tôi quản nó quá nghiêm sao? Bây giờ tôi không quản nữa thì lại kêu cái gì?"
Bạn thấy sao?