06
Ở nhà tuy thuận tiện cho việc chuẩn bị hiện trường trực tiếp, thế tôi lại mất liên lạc với dì Tần.
Dù sao thì tôi chẳng có nổi cái điện thoại.
Phải nghĩ cách liên lạc với dì Tần mới .
Chỉ phối hợp tốt với đài truyền hình thì mới có thể phát huy tối đa hiệu ứng chân thực của gia đình tôi.
"Mẹ, cho con mượn điện thoại một chút, con xin phép giáo", tôi .
Mẹ đưa điện thoại cho tôi, lúc tôi vừa định định ra ngoài gọi thì bà đã ngăn lại:
"Gọi ngay tại đây."
Mẹ tôi thần kỳ thực sự.
Bà luôn kết hợp sự coi thường và kiểm soát con vào một.
Sống trong môi trường như thế từ nhỏ, ít nhiều tôi đã tự học một số cách ứng phó.
Thế là tôi bấm điện thoại, cung kính :
"Cô giáo Vu à? Quấy rầy rồi, em là Vương Chiêu Đệ."
Cô Vu là giáo viên chủ nhiệm của tôi, dù có thể là mẹ tôi không nhớ họ là Vu .
Bên kia đầu dây, Tần Dục: "Mày đang muốn trò gì ?"
"Cô ư, ở nhà em có chút việc, muốn xin nhà trường cho em nghỉ một tuần." Tôi mặt không đổi sắc, tim không đập.
"Có chuyện gì ?" Giọng Tần Dục có vẻ lo lắng.
"Thưa , em trai em sắp lễ trăm ngày rồi, trong nhà có rất nhiều họ hàng bè, là chị lớn, em phải ở nhà chuẩn bị chu đáo."
"Thế bên trường thì phải sao? Mày có với giáo không?" Tần Dục tiếp lời.
"Cô ạ, còn bài tập ạ? Hay là phiền Vu giúp em với Tần Dục ở cùng bàn, để ấy mang bài tập đến cho em với, ấy biết địa chỉ nhà em."
"Này!"
Tần Dục ở đầu dây bên kia phát ra âm thanh như dựng tóc gáy lên, tôi bình tĩnh cúp máy.
Quả nhiên, sáng hôm sau, Tần Dục đã mang bài tập đến cho tôi.
Tôi lén nhét cho nó mấy trang câu hỏi phỏng vấn, gợi ý cùng với lời đề nghị đã viết sẵn từ trước vào trong:
"Nhất định phải đích thân đưa cho dì Tần đấy!"
"Tao biết rồi mà", Tần Dục mặt mày mệt mỏi:
"Có thể là kiếp trước tao đã thiếu nợ mày."
"Đợi nhận học bổng tao sẽ trả tiền xe cho mày mà, yên tâm đi!", tôi cũng chẳng chịu yếu thế.
07
Dì Tần Dục giúp đỡ, tôi và dì Tần cũng giữ sự giao tiếp tương đối suôn sẻ.
Một tuần trôi qua thật nhanh, đến ngày lễ trăm ngày cho em trai thứ mười.
Cuối cùng thì bố tôi cũng không nỡ tiệc ở khách sạn, chỉ dựng mấy cái bàn ở sân nhà, đầu bếp nấu cỗ liên hoan.
Nhà tôi ở khu vực kết hợp giữa thành thị và nông thôn - rìa thành phố, là nhà bình thường có sân.
Vì đa số họ hàng, bè đều chuyển đến trung tâm thành phố hoặc tỉnh, hơn nữa nhà tôi lại ít khi quan tâm giữ gìn mối quan hệ, nên số người đến cũng chẳng là bao.
Tuy nhiên lại có nhiều hàng xóm láng giềng, điều kiện kinh tế của mọi người thường không tốt, căn bản chẳng ai tiệc trăm ngày, do đó, tự nhiên chẳng có mấy ai chịu bỏ thêm tiền lễ mừng.
Xét cho cùng, rốt cuộc lại là đoàn phim từ thành phố đến đủ mặt cho bố tôi.
"Mau mời vào, mời vào!"
Bố tôi đích thân ra đón từ ngoài cửa vào nhà, mời tất cả ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách.
Tôi lén kéo tay áo Tần Dục, hỏi: "Sao cậu ở đây ?"
Tần Dục: "Đến xách đồ giúp dì Tần của mày đấy."
Nói ra thì tôi không ngờ dì Tần sẽ đích thân đến.
Bất kể là vì lý do gì, tôi đều ngấm ngầm quyết định, sau này phải cảm ơn dì ấy tử tế.
Đoàn phim đài truyền hình đến khá đông.
Ngoài tổng biên tập Tần và Tần Dục còn có thêm năm và một chàng trai.
Bố tôi vốn là người quen quản thúc.
Chỉ thấy bố rút một điếu thuốc, đưa cho nam nhân viên công tác duy nhất:
"Nào, vất vả rồi, hút điếu thuốc cho tỉnh táo đã!"
Thế ngoài dự đoán của bố tôi, người kia chẳng nhận điếu thuốc, trái lại còn có phần lúng túng từ chối bố, mắt không tự chủ liếc về phía dì Tần.
"Cậu Hàn không hút thuốc", dì Tần với bố tôi:
"Ông không phải khách khí, chúng ta bắt đầu thôi."
"Đúng, đúng! Nghe tổng biên tập Tần!" Anh Hàn vừa từ chối điếu thuốc của bố tôi, vừa tiếp lời.
Lúc này bố tôi mới nhận ra, hóa ra tổng biên tập đài truyền hình lại là một người phụ nữ trạc tuổi mình; còn người đàn ông duy nhất theo đoàn, rốt cuộc chỉ là lái xe.
"À, tổng biên tập Tần, chào chị!"
Bố tôi rụt tay cầm điếu thuốc về, lại thấy đưa thuốc cho người khác mà không ai nhận như có vẻ mất mặt, liền thuận tay châm thuốc, nhét vào miệng mình.
"Phù~" Bố tôi nhả một vòng khói, tiếp tục nịnh hót:
"Tổng biên tập Tần, nữ trung hào kiệt! Có thể tổng biên tập đài truyền hình, nhất định chị không phải người phụ nữ bình thường!"
Tổng biên tập Tần , không gì.
Bố tôi lại rít thêm mấy hơi nữa, thấy không khí lắng xuống, mới ngượng ngùng dập điếu thuốc đi.
Lúc này, dì Tần mới thong thả : "Thế chúng ta bắt đầu thôi."
Bạn thấy sao?