Con Trai Thứ Mười – Chương 4

04

 

Không lâu sau thì tới ngày họp phụ huynh, như học kì trước, với tư cách là cán bộ lớp, tôi dẫn phụ huynh vào chỗ ngồi.

 

Bố mẹ Tần Dục thấy tôi, từ xa đã chào tôi.

 

"Chú ơi!" Tôi vẫy tay chào bố Tần Dục một cái, rồi nhanh chóng chạy đến trước mặt mẹ Tần Dục, nhỏ giọng gọi "Dì".

 

Tôi trao cho dì Tần một tờ giấy A4 đã in sẵn: "Dì này, lần này cháu kiểm tra khá tốt, sợ lúc nãy giáo gọi phụ huynh lên chia sẻ kinh nghiệm, nên đã lên mạng tìm vài thứ."

 

Dì Tần rất ngạc nhiên: "Chiêu Đệ giỏi sao! Yên tâm đi, cứ giao cho dì là ."

 

"Còn một chuyện nữa cũng cần nhờ dì giúp một chút," tôi chân thành vào mắt dì Tần

 

"Nhưng phải kể hơi dài, đợi sau khi họp phụ huynh xong, có thể dành chút thời gian của dì cho cháu không?"

 

Không ngờ dì Tần lại tỏ vẻ hiểu ý: "Không vấn đề gì. Tần Dục cũng đã với ta đôi chút, tan họp xong ta sẽ từ từ nghe con kể."

 

Tôi cảm ơn, bố mẹ Tần Dục liền giả vờ như không quen, lần lượt ngồi xuống.

 

Một lúc sau, vọng lại tiếng lầm bầm của bố Tần Dục: 

 

"Chưa phát biểu với tư cách là phụ huynh ưu tú lần nào. Lần trước giá mà ta ngồi ở chỗ Chiêu Đệ thì tốt rồi."

 

Sau khi họp phụ huynh xong, bố Tần Dục đi trước một bước, tôi mời dì Tần đến một nhà hàng vừa rẻ vừa ngon gần trường.

 

Học bổng của học kì trước đã sắp hết sạch, tôi chỉ có thể chi trả cho một bữa như .

 

"Dì ạ, hoàn cảnh gia đình cháu không thích hợp để tuyên truyền cho các gia đình đông con." Tôi đi thẳng vào vấn đề.

 

Dì Tần gật đầu, vẫn có chút ngạc nhiên: 

 

"Nhưng mà ta nghe Tần Dịch , con không muốn đài truyền hình hủy buổi phỏng vấn về nhà con sao?"

 

"Đúng ạ, hai chuyện này không mâu thuẫn."

 

Tôi từ từ , "Cháu cho rằng gia đình chúng cháu thích hợp phim tuyên truyền về sự bình đẳng giới, quan tâm đến trẻ em hơn - dạng phim có tính chất chỉ ra khuyết điểm."

 

"Con tóm tắt súc tích thật đó," dì Tần , "Nhưng mà gần đây đài chúng ta không có chương trình nào liên quan."

 

"Hơn nữa," dì Tần tiếp tục thêm, "Gia đình các con là gia đình mười con duy nhất của thành phố này trong những năm gần đây, đài truyền hình tỉnh đã điểm danh, cầu đài chúng ta phỏng vấn, trở thành một phần quan trọng của hoạt tuyên truyền."

 

"Thực ra là chiêu trò phải không ạ?"

 

Dì Tần chỉ mà không .

 

Giả thiết của tôi xác thực, tôi liền có thêm tự tin.

 

Dì Tần hiểu hoàn cảnh gia đình chúng tôi, nếu ấy có thể quyết định, chắc chắn sẽ không ra chuyện vô lý như sử dụng gia đình chúng tôi để tuyên truyền cho các gia đình đông con.

 

Mà vì đây là nhiệm vụ cứng nhắc do cấp trên đưa ra, thế thì điểm ý của họ hẳn chỉ là cái danh "gia đình mười con" kia mà thôi.

 

Điều này có nghĩa là, chỉ cần đưa ra đúng chiêu trò "gia đình mười con", thì sẽ có không gian tự chủ rất lớn ở các nội dung khác.

 

Như thể thấu suy nghĩ của tôi, dì Tần gợi ý: 

 

"Gia đình mười con, chín chị em con cũng là một phần của mười người con đó."

 

Tôi hiểu ra: "Thế nghĩa là, cũng cần thể hiện cuộc sống của chín chị em chúng cháu."

 

Nói xong, tôi và dì Tần nhau mỉm .

 

Tôi rót đầy nước ép cho dì Tần: "Sau này có thể phải phiền dì Tần và bên dựng phim báo một tiếng, các cảnh quay của con cùng mấy em ..."

 

"Yên tâm, chắc chắn sẽ không cắt hết đi."

 

Giải quyết xong khúc mắc trên đài truyền hình, tôi cũng yên tâm phần nào, đồng thời bắt đầu lên kế hoạch cẩn thận về cách sử dụng ngôn ngữ, hành , hoàn cảnh, v.v. để thể hiện toàn diện cuộc sống khốn khổ của chín chị em chúng tôi.

 

Tuy nhiên, một tuần trước ngày tiệc mừng trăm ngày, mẹ tôi vui mừng thông báo với tôi:

 

"Nhà mình sẽ tổ chức tiệc mừng trăm ngày ở khách sạn, bố con đã đặt trước rồi!"

 

Khách sạn ư?

 

Nếu không ở nhà, nhiều chi tiết trong cuộc sống hàng ngày sẽ không thể hiện!

 

Vậy vẫn chưa đợi tôi kịp gì, mẹ tôi bỗng nhớ ra, liền bổ sung:

 

"À đúng rồi, khách sạn tính theo đầu người. Con với mấy em khỏi đi."

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...