25 – Kết thúc
Tháng sáu, một năm nữa lại trôi qua. Kỳ thi đại học kết thúc trong tiếng ve kêu.
Tháng chín, ngày khai giảng. Tôi đứng trước cổng Đại học A, mặc áo gile đỏ, mồ hôi đầm đìa.
Sao vẫn chưa đến nhỉ? Theo giờ này chắc cậu ấy đến rồi chứ?
Tôi quạt tay, lấy điện thoại từ túi ra.
Đang định nhắn tin hỏi, một bàn tay thon dài, đẹp đẽ cầm chai nước đã mở nắp xuất hiện trước mắt tôi.
“Học tỷ, viện Vật lý báo danh ở đâu ?”
Không thèm gì, tôi cầm chai nước uống ừng ực hai ngụm.
“Đàn em, theo tôi đi.”
Cảm giác nóng bức tan biến đi nhiều, tôi bĩu môi một cái, thần thái phấn khởi hẳn.
Chưa đi mấy bước, người phía sau đã nắm lấy tay tôi.
Giang Nhượng nở nụ : “Tôi sợ lạc, học tỷ dắt tôi nhé.”
Tôi ngẩng đầu cậu.
Chàng trai lạnh lùng, độc ngày nào giờ đã sẵn lòng cất đi móng vuốt sắc bén, thu lại tất cả gai góc trước mặt tôi.
Cậu ngày càng tốt hơn.
Chúng tôi cũng ngày càng tốt hơn.
Ánh nắng mùa hè xuyên qua kẽ lá, nhẹ nhàng rơi xuống người cậu.
Dáng người Giang Nhượng cao lớn, thẳng tắp, nét mặt thanh tú, sạch sẽ.
Tôi : “Được, dắt cậu đi.”
(Hoàn chính văn)
Ngoại truyện
Một ngày nọ, bên tai Giang Nhượng đột nhiên xuất hiện giọng của một .
Ngọt ngào, dễ nghe, nhẹ nhàng mềm mại, thậm chí còn có chút nũng nịu.
Ban đầu, cậu ngạc nhiên đôi chút, với sự lạnh lùng vốn có, cậu chọn cách không để ý.
Nhưng giọng ấy chẳng hề biến mất, giống như một chim sẻ phiền phức, cả ngày ríu rít bên tai cậu.
Cô thân thiết gọi cậu là “bé con”.
Tựa như có góc của một vị thần, mọi hành của Giang Nhượng đều không thoát khỏi mắt .
Cô không thích việc cậu trốn học, ngày nào cũng nhắc nhở cậu bài tập về nhà, thấy cậu đ,ánh nhau còn nổi giận.
Mặc kệ là tinh hay quái vật gì, tại sao cậu phải chịu sự kiểm soát của chứ?
Giang Nhượng khịt mũi coi thường, thậm chí cố trái ý , chỉ mong sớm rời đi, đừng giám sát cậu nữa.
Nhưng không rời đi, ngày nào cũng chào buổi sáng, chúc ngủ ngon, tự lẩm bẩm độc thoại và còn giúp dọn dẹp phòng cậu sạch sẽ.
Mỗi lần về nhà, trong phòng cậu thường xuất hiện thêm những thứ từ đâu đó: cây xanh, đèn bàn, thảm trải sàn…
Điều này khiến cậu bực bội.
Cô còn chưa đi sao?
Như mong muốn của cậu, một ngày nọ, thực sự biến mất.
Đêm đó, gió bên ngoài thổi vù vù vào phòng, cậu đứng trước cửa sổ đến tận nửa đêm, không nghe thấy giọng ấy.
Chiều hôm sau tan học, lại có đám người không biết trời cao đất dày tìm cậu chuyện.
Giang Nhượng giống như đang phát tiết, đ,ánh rất dữ dội.
Trời đã tối đen, cậu về nhà với gương mặt tái nhợt và những vết thương chằng chịt.
Vừa bước vào phòng, giọng tươi tắn, vui vẻ quen thuộc lại vang lên.
“Bé con, hôm qua bận chút việc nên không đến thăm cậu , có nhớ tôi không?”
Tim Giang Nhượng run lên một nhịp, đôi mắt đẹp phủ đầy mây mù lập tức trong sáng trở lại.
Trên mặt cậu truyền đến một cảm giác mềm mại, dịu dàng.
Thật lạ, rõ ràng không thấy gì, cậu lại có thể cảm nhận đang nhéo má mình.
Cậu đứng im, luống cuống chân tay, trong ngực trào dâng một cảm giác khó diễn tả.
Đây là lần đầu tiên Giang Nhượng cúi đầu, ngoan ngoãn đứng yên không đậy.
Cô nhéo má cậu một lúc, rồi đột nhiên ý đến vết bầm tím trên khóe môi cậu.
Sau một hồi trách móc, vội vã bôi thuốc cho cậu.
“Cậu sẽ luôn đối xử tốt với tôi như thế này chứ?” Giang Nhượng cụp mắt, đường nét quai hàm căng cứng, rất lâu sau mới cất tiếng hỏi.
Cô ngạc nhiên, vui mừng vì cậu cuối cùng cũng chịu chuyện với .
Cô trả lời: “Tất nhiên là sẽ luôn tốt với cậu.”
Khoảnh khắc ấy, khóe mắt Giang Nhượng hơi nóng lên.
Năm thứ hai cấp hai, bố mẹ Giang Nhượng ly hôn, họ nhanh chóng tái hôn, không ai cần cậu. Cậu sống với bà ngoại.
Ngoài việc chuyển tiền, họ hiếm khi quan tâm đến cậu.
Cậu không hiểu, tại sao những người đã nuôi nấng cậu suốt mười mấy năm lại có thể bỏ rơi cậu như một củ khoai nóng tay.
Cậu học sinh ưu tú bắt đầu trốn học, bỏ thi, vi phạm kỷ luật… hy vọng đổi lấy sự ý của bố mẹ.
Nhưng thứ cậu nhận lại không phải là sự quan tâm mà là những lời trách mắng đầy chán ghét.
Thời gian trôi qua, cậu hiểu rằng trên thế giới này, có lẽ chỉ bà ngoại thực sự quan tâm đến cậu.
Nhưng giờ đây, đã có thêm một người nữa.
Giang Nhượng không muốn ấy thất vọng, vì thế cậu bắt đầu cố gắng học tập.
Từ nhỏ đến lớn, cậu luôn là học sinh xuất sắc, một khi nghiêm túc học, tiến bộ nhanh chóng đến mức thấy rõ bằng mắt thường.
Cậu thường tự hỏi thân phận của . Cô là tiên nữ hay tinh linh?
Cho đến một ngày, khi đứng trên cầu vượt ở trường, cậu nghe thấy giọng quen thuộc ấy vang lên.
Cậu tìm kiếm khắp nơi không thấy.
Cảm giác thất vọng tràn ngập, cậu nghĩ có lẽ mình đã nghe nhầm.
Thế , sau giờ tan học, cậu bất ngờ gặp trong một con hẻm.
Cô rất xinh đẹp, đôi mắt nai to tròn long lanh, vẻ ngoài tinh nghịch, đáng .
Bị cậu sợ hãi đến mức ngã ngồi xuống đất, nước mắt rưng rưng cầu xin tha thứ.
Giang Nhượng đỡ dậy, luống cuống dỗ dành đừng khóc, đồng thời cố gắng giải thích rằng cậu chính là nhân vật nhỏ trong điện thoại của .
Nhưng không nghe thấy gì, chỉ cắm đầu chạy trốn, sau đó còn lên game phàn nàn rằng cậu dữ dằn đáng sợ.
Giang Nhượng rất buồn, cậu đã để lại ấn tượng xấu với tiên nữ của mình.
Tối hôm đó, cậu tìm kiếm trong từng bức ảnh chụp tập thể ở mỗi lớp trong trường.
Cuối cùng, cậu tìm thấy , hóa ra là học sinh lớp bên cạnh.
Hôm sau, trong tiết học Toán ghép lớp, Giang Nhượng chọn ngồi cạnh .
Cậu xoa nhẹ chiếc băng dán hình trái tim màu hồng mà tối qua dán lên tay cậu, rụt rè dò hỏi.
Cậu không dám hỏi trực tiếp, sợ nhút nhát này hoảng sợ mà bỏ chạy.
…
Phó Lê không nhận ra, khiến Giang Nhượng có chút thất vọng.
Trước khi rời đi, cậu cố để lại một chiếc bút đen, nghĩ rằng lát nữa quay lại lấy có thể thêm vài lời.
Không ngờ, khi quay lại, cậu thấy có người đang phiền .
Cậu kiềm chế cơn giận, giúp giành lại cuốn sổ ghi chép.
Kể từ đó, Giang Nhượng bắt đầu xoay quanh Phó Lê.
…
Phó Lê rơi tiền tiêu vặt, mà người ra chuyện này chính là Giang Nhượng.
Cậu vội vàng chạy đến phố đồ ăn vặt, mua đủ các món, sau đó đứng chờ trước khu nhà để đưa cho .
Khi thấy đôi mắt mở to ngạc nhiên và thái độ miệng thì không thích ăn tay lại nhận lấy, Giang Nhượng cảm thấy thật đáng , khiến cậu không kiềm mà bật .
…
Khi Phó Lê xin nghỉ không đến trường, Giang Nhượng như mất hồn.
Lúc tan học, thấy Lục Chấp đưa thư cho , cậu lập tức lấy bức thư xé nát, ném vào thùng rác.
Tiên nữ là của cậu.
…
Một lần nữa, Phó Lê bị cái tên đáng ghét kia phiền.
Giang Nhượng giả vờ đi ngang, đứng chắn trước mặt , lần đầu tiên nắm lấy tay .
Cả người cậu như bùng lên cảm giác ấm nóng.
…
Phó Lê cuối cùng cũng nhận ra cậu chính là “bé con”. Sau đó bắt đầu né tránh cậu.
Cậu nghĩ, liệu thực sự không cần cậu nữa sao?
…
May mắn thay, vẫn cần cậu.
Sinh nhật 18 tuổi của Giang Nhượng, Phó Lê đã giữ đúng lời hứa.
Cậu dựa vào bệ cửa sổ, vô vọng chờ đợi giọng quen thuộc ấy, cúi đầu xuống thì thấy ánh mắt .
Phó Lê đi dép lê hình cừu, tay chân nhỏ nhắn, cả người trông nhỏ bé.
Cô chống nạnh thở dốc, lớn tiếng ra lệnh cho cậu xuống nhà.
Trái tim khô cằn của Giang Nhượng bỗng dưng như hồi sinh.
Cậu nghe thấy giọng “Chúc mừng sinh nhật” và còn cõng suốt cả quãng đường.
Phó Lê rất nhẹ, nằm trên lưng cậu giống như một chiếc lông vũ.
Cô chuyện bên tai cậu, mãi, rồi cuối cùng chỉ còn lại tiếng thở đều đều.
Phó Lê đã ngủ.
Làn hơi thở mềm mại phả lên tai Giang Nhượng, cậu khô cả cổ họng, lòng ngứa ngáy lạ kỳ.
Đến nơi, cậu đ,ánh thức Phó Lê, tỏ với , và còn đáp lại.
Điều này khiến cậu càng cảm thấy như đang nằm mơ.
…
Ký ức khó quên
Khi đi học đại học, một lần, Phó Lê hỏi Giang Nhượng: “Khoảnh khắc đáng nhớ nhất của cậu thời cấp ba là gì?”
Cậu nghĩ một chút rồi trả lời: “Buổi tối sinh nhật 18 tuổi, dưới tòa nhà khu nhà cậu.”
Phó Lê xấu hổ, nghĩ rằng cậu đang đến lần cả hai tỏ với nhau.
Giang Nhượng không gì, chỉ mỉm .
Cậu mãi mãi không thể quên buổi tối hôm đó, khi cõng Phó Lê đến trước cửa nhà .
Nhân lúc vẫn còn mơ màng chưa tỉnh, như bị ma xui quỷ khiến, cậu cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán .
Ánh trăng che mắt, những vì sao đồng phạm.
Không ai biết cả.
Khoảnh khắc ấy.
Giang Nhượng đã lén hôn tiên nữ của mình.
(Toàn văn hoàn)
Bạn thấy sao?