Anh ta không đợi tôi hết câu, lập tức cắt ngang.
Giọng điệu trách móc liên tục, như thể tôi là một người phụ nữ vô vô nghĩa, còn ta chỉ là một nạn nhân đáng thương, bị tôi vứt bỏ không chút do dự.
"Tạ Dư, tôi muốn ly hôn với , hoàn toàn không phải vì—"
"Em đừng nữa!"
Anh ta lại một lần nữa thô bạo ngắt lời tôi.
"Thanh Thanh, bất kể lý do gì, cũng không ly hôn! Cho dù em vô thế nào, cảm bao năm qua, không thể buông bỏ! Anh rất chắc chắn rằng em, cũng mái nhà nhỏ của chúng ta. Công việc của em có thể thương lượng, ly hôn là không thể!"
Nói xong, ta lập tức "cạch" một tiếng, cúp điện thoại.
Khi tôi gọi lại—
Chỉ còn là tín hiệu báo không thể kết nối.
Cuối tuần kéo dài hai ngày, tôi liên tục gọi điện cho Tạ Dư, ta vẫn từ chối trả lời.
Bị ép quá, ta thẳng tay tắt máy.
Tôi cũng quay về ngôi nhà cũ.
Vừa bước vào, Tạ Tử Lăng đã đỏ mắt, tức giận chất vấn tôi:
"Mẹ sao có thể vì công việc mà bỏ rơi con và bố? Sao con lại có một người mẹ vô như thế chứ?"
Thằng bé xô tôi, dùng nắm tay nhỏ bé vào tôi, còn rằng nó ghét tôi nhất.
Vậy nên tôi nắm lấy tay nó, nghiêm túc :
"Tạ Tử Lăng, mẹ cũng không thích con nữa."
Thằng bé khựng lại, như thể không biết phải phản ứng thế nào. Nhưng tôi chẳng buồn để ý, mà chỉ quay lưng rời đi.
Không tìm thấy Tạ Dư ở đây.
Vậy nên tôi gọi cho vợ của một người ta.
Quả nhiên, đúng như tôi dự đoán.
Tạ Dư tụ tập với đám , tám, chín phần mười là đang kể lể về sự tuyệt của tôi.
Tôi mang theo thỏa thuận ly hôn, trực tiếp tìm đến đó.
Vẫn là căn phòng bao cũ.
Tôi đứng ngoài cửa, cảnh tượng trước mắt, cảm giác như đã từng thấy qua.
Chỉ có một điểm khác—
Hôm nay, trong phòng có thêm một người.
"Tạ Dư, chẳng phải vợ không cần sao? Có gì to tát đâu, cùng lắm thì ly hôn đi!"
Mạnh Nhiễm giật lấy ly rượu trong tay ta, hung hăng đập xuống đất.
Ánh mắt ta nặng nề, có chút ấm ức, viền mắt đỏ hoe, giọng mềm mại trở lại:
"Ly hôn cũng tốt mà, ly hôn rồi cưới em, không phải sẽ tốt hơn sao?"
Tạ Dư, vốn đang nằm trên ghế sofa, nghe đến câu này, đột nhiên ngồi thẳng dậy.
Anh ta Mạnh Nhiễm, bỗng bật .
"Ly hôn? Cưới em? Nhiễm Nhiễm, chúng ta đã rõ từ đầu rồi, tuyệt đối sẽ không ly hôn."
Nghe , Mạnh Nhiễm giật mình đứng bật dậy.
"Nhưng bây giờ vợ vì sự nghiệp mà bỏ rơi và con, còn đau lòng vì một người phụ nữ vô như đến bao giờ?"
Lời này chạm đúng nỗi đau của Tạ Dư.
Anh ta cầm lấy chai rượu bên cạnh, ngửa đầu tu một hơi dài.
Rồi tự giễu:
"Cô ấy có thể tuyệt , không . Anh ấy."
Nói xong, ta ném vỡ chai rượu, sau đó quay đầu Mạnh Nhiễm, hai tay nâng mặt ta lên.
Thì thầm:
"Giá mà Thanh Thanh cũng phụ thuộc vào như em thì tốt biết bao."
Lời vừa dứt, ta liền kéo mạnh Mạnh Nhiễm về phía mình, trước mặt tất cả mọi người, hôn ta ngấu nghiến.
Nụ hôn vô cùng mãnh liệt, những người xung quanh lập tức hò hét trêu chọc, đồng loạt gọi Mạnh Nhiễm là "chị dâu nhỏ", nghe rất trơn tru.
Cho đến khi—
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Một người trong nhóm cầm máy lên, bước ra ngoài nhận cuộc gọi.
Vừa mở cửa, ta lập tức trông thấy tôi.
"Chị… chị dâu? Sao chị lại ở đây?"
Câu này vang lên, cả căn phòng vốn còn ồn ào bỗng trở nên im ắng lạ thường.
Còn Tạ Dư, vẫn đang hôn Mạnh Nhiễm—
Ngay lập tức đẩy ta ra, hoảng loạn tôi.
Bạn thấy sao?