Cuộc gọi rất lâu mới bắt máy.
Giọng của Tạ Dư mang theo hơi thở gấp gáp, vội vàng lên tiếng trước:
"Thanh Thanh, xe bị hỏng rồi. Hôm nay có việc ra ngoại ô, bây giờ đang trên đường về đây… Hừm… Thanh Thanh, chắc không kịp về tối nay rồi, để mai nhé."
Lời còn chưa dứt, ta đã lập tức cúp máy.
Nhưng tôi vẫn nghe tiếng kêu kinh ngạc của một người phụ nữ từ đầu dây bên kia.
Tôi không phải kẻ ngây thơ.
Thậm chí, tôi còn từng có một đứa con.
Tôi biết rất rõ họ đang gì.
Cảm giác ghê tởm dâng lên trong cổ họng.
Tôi không thể nhịn nổi nữa, vội vàng lao vào nhà vệ sinh, nôn đến mức trời đất quay cuồng.
Nực sao.
Người từng sâu đậm đến , giờ đây, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến tôi buồn nôn.
Vì thế, tôi không định ở lại đây lâu hơn.
Hôm nay ta không về, tôi liền giao bản thỏa thuận ly hôn cho giúp việc, nhờ ấy chuyển lại cho Tạ Dư sau.
Còn về Tạ Tử Lăng.
Trước khi rời đi, tôi quỳ xuống ngang tầm mắt với thằng bé, món đồ chơi mà nó giấu đi.
Nhẹ nhàng hỏi:
"Ai mua cho con cái này?"
Tạ Tử Lăng chớp mắt, gương mặt ngây thơ, lời dối lại trơn tru đến mức không hề chớp mắt.
Nó hồn nhiên:
"Bố mua cho con đấy ạ!"
Tốt lắm…
Đứa trẻ này, tôi cũng không cần nữa.
—-------------------------
Đến chiều hôm sau, khi đang việc, tôi nhận cuộc gọi từ Tạ Dư.
Không ngoài dự đoán, chắc hẳn ta mới vừa về nhà.
Vậy khoảng thời gian trước đó, ta đã ở bên ai?
Không cần hỏi cũng biết.
Tình cảm bao năm qua, không đau lòng chắc chắn là dối.
Nhưng so với , trên đời này còn nhiều thứ đáng để tôi bận tâm hơn.
Đã mục nát rồi, thì là rác rưởi.
Tôi không có thói quen nhặt rác về.
Bởi vì tôi sợ mỗi lần nhớ lại vào nửa đêm, sẽ chỉ cảm thấy buồn nôn đến tột cùng.
Như , chỉ càng tự dày vò chính mình.
Điện thoại vừa kết nối, giọng của Tạ Dư lập tức vang lên.
"Thanh Thanh, tại sao em lại đưa thỏa thuận ly hôn cho giúp việc? Tình cảm của chúng ta bao năm qua, sao em có thể bỏ là bỏ? Hay đã có chuyện gì xảy ra? Đừng sợ, dù có chuyện gì xảy ra, và con đều sẽ luôn ở bên em. Thanh Thanh, em là người nhất, là gia đình quan trọng nhất của . Em có thể hoàn toàn tin tưởng , đừng rời xa , không?"
Nói đến cuối câu, giọng ta đã bắt đầu run rẩy.
Trong thoáng chốc, tôi lại nhớ đến chàng trai mười bảy tuổi trong ký ức.
Người từng che chắn tôi sau lưng, dù bị đánh đến máu me be bét vẫn nhẹ giọng dỗ dành tôi.
Cũng từng vì tôi bị thương mà đau lòng đến phát khóc.
Giống như bây giờ, giọng run rẩy, tràn đầy sợ hãi và lo lắng.
Như thể ta thật sự không thể mất tôi.
Nhưng nếu thật sự không muốn mất tôi, tại sao lại phản bội tôi?
Chỉ vì tìm kiếm sự kích thích sao?
Tôi không hiểu.
Cũng muốn hỏi rõ.
Nhưng đến lúc này, tôi mới chợt nhận ra—
Hóa ra, trong những bộ phim truyền hình, nam nữ chính không chịu mở miệng rõ mọi chuyện…
Là bởi vì khi đã đến nước này, có hay không, có hỏi hay không, dường như cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Dù sao… người cũng đã thối nát rồi.
Bên kia đầu dây, Tạ Dư vẫn tiếp tục lải nhải, rằng tuyệt đối không ly hôn.
Tôi vừa định lên tiếng cắt ngang thì cấp trên đi ngang qua, dặn dò tôi:
"Thanh Thanh, em sẽ phải ở nước ngoài ba năm, nhớ thu xếp ổn thỏa với gia đình nhé."
Giọng của sếp không hề nhỏ.
Tạ Dư ở đầu dây bên kia, chắc chắn đã nghe thấy hết.
Anh ta khựng lại một giây, sau đó bỗng bật .
"Tống Thanh Thanh, thì ra em đòi ly hôn đột ngột như là vì muốn ra nước ngoài?"
"Không phải…"
"Tống Thanh Thanh! Tình cảm của chúng ta bao nhiêu năm nay, cho dù em muốn thăng tiến trong công việc, cũng không phản đối. Nhưng không ngờ em lại là loại người này— vì sự nghiệp của mình mà sẵn sàng vứt bỏ chồng con! Trong lòng em, rốt cuộc chúng ta là gì?"
Bạn thấy sao?